TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

“Số liệu này đã rất lâu rồi, truy tung có chút khó khăn. Xin Điện hạ chờ một chút.” Tay của Bách Nhất tra tìm càng nhanh hơn, nửa ngày cũng chưa xoay người lại, nhìn dáng vẻ đích thực rất khó.

Diêu Tư đang do dự có cần rời đi trước đến tối mới quay lại hay không, tránh ảnh hưởng đến hắn. Đột nhiên Mộ Huyền vẫn luôn nắm lấy tay cô chợt buông lỏng ra, đi về phía trước tới giữa đám số liệu, cũng không biết chạm vài cái gì, nhất thời đám số liệu màu đỏ kia lại lần nữa nhảy ra.

“Ơ! Thì ra còn có thể truy tung như thế!” Bách Nhất cả kinh, vẻ mặt kinh hỉ, “Không hổ là Bệ hạ, nhưng số liệu nơi này...”

Vì vậy, hai người đồng thời bắt đầu thao tác cạch cạch cạch, trong phòng là các loại ánh sáng số liệu lưu chuyển, thỉnh thoảng còn truyền đến vài câu kinh ngạc cảm thán của Bách Nhất.

“Thì ra là như thế, thời không số liệu cũng có thể suy ra sao?”

“Đệch, không thể nào, như vậy cũng có thể!”

“Số liệu thời gian truyền tống đến đây liền bị ngắt, có lẽ có thể thử phục hồi.”

“Đúng đúng đúng, không sai chính là phương trình này.”

“Bệ hạ, tôi cảm thấy…”

Thuần ăn dưa, quần chúng Diêu: “......”

Hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì? Ừ…… Xem cũng xem không hiểu.

Nháy mắt cảm thấy chính mình vĩnh viễn đều sẽ là con non Huyết tộc làm sao bây giờ?

Thật mệt tim!

Nửa giờ sau....

“Tìm được rồi!” Bách Nhất kêu lên một tiếng kinh ngạc cảm thán, hưng phấn nhảy tới trước mặt cô, “Tìm được rồi, tìm được vị trí rồi, ngài xem ngài xem……” Hắn chỉ vào một chỗ nhỏ trêи quầng sáng bản đồ nói với cô, “Chính là nơi này, nhất định không sai!”

Diêu Tư nhìn sát vào, không nhìn ra là nơi nào, “Đây là nơi nào?”

Bách Nhất sửng sốt, cũng nhìn lại, ngốc ngốc xem xét nửa ngày, lẩm bẩm nói, “Ý, kỳ quái, vị trí này rõ ràng là mặt sau của Hồng Tinh a? Nơi đó không phải là một mảng rừng rậm sao? Vì sao cái bản đồ này trước giờ tôi chưa từng thấy qua?”

“Là Thiên Tứ Viện.” Mộ Huyền đột nhiên mở miệng, sắc mặt lại thâm trầm chưa từng từng có, ấn đường nhíu lại. Đáy lòng Diêu Tư không khỏi căng thẳng. Đó là địa phương đặc thù sao?

“Thiên Tứ Viện? Đó là nơi nào?” Bách Nhất cũng là vẻ mặt ngây ra.

Thần sắc Mộ Huyền càng trầm, dường như nghĩ tới chuyện rất nghiêm trọng, một lát mới trả lời, “Viện nghiên cứu gen Lam Tinh cổ, Phục Chế viện, nơi đó là.... Địa phương tân sinh Huyết tộc ra đời.”

“Cái gì!” Bách Nhất cả kinh, đột nhiên mở to hai mắt, nhất thời tràn đầy vội vàng, “Cmn! Tên bệnh thần kinh kia, như thế nào lại ở địa phương quan trọng như vậy, không được! Tôi lập tức đi thông tri Hội Trưởng lão!”

Diêu Tư nháy mắt hiểu rõ biểu tình này của Mộ Huyền là vì sao, đáy lòng không khỏi thấm một tia lạnh lẽo.

Bách Nhất đã hướng tới cửa vọt ra.

“Đứng lại!” Diêu Tư lớn tiếng mở miệng, trực tiếp vận dụng lực lượng huyết mạch, đem hắn đè lại tại chỗ.

“Điện hạ?” Bách Nhất sửng sốt, “Họ Nguyên kia bị bệnh thần kinh, trong tay chính là loại virus mà cả Huyết tộc cũng không có biện pháp, đó lại là địa phương quan trọng như vậy. Tôi còn chưa có con nối dõi đâu, nơi đó tuyệt đối không thể có vấn đề gì, không nhanh thông tri Viện Trưởng lão, phái người đuổi qua mà nói...”

“Bách Nhất!” Diêu Tư thở dài một hơi, gằn từng chữ một, “Ngay cả cậu cũng biết đó là nơi quan trọng cỡ nào, Hội Trưởng lão lại không biết sao?”

Hắn sửng sốt, cả người đều cứng lại rồi, “Điện hạ ngài…… Có ý gì?”

“Thiên Tứ Viện quan hệ tới sinh sản của Huyết tộc, có thể nói là địa phương có phòng thủ nghiêm mật nhất toàn bộ tinh tế.” Cô gằn từng chữ một, mỗi một câu nói ra trêи người lại lạnh thêm một phần, “Cậu cảm thấy đến cả cậu cũng có thể tùy tiện bắt được số liệu dị thường đó, Thiên Tứ Viện sẽ không phát hiện được sao?”

Đôi mắt hắn càng mở càng lớn, tựa như muốn thoát khuông mà ra, “Ngài... Ý của ngài là nói Hội Trưởng lão...”

“Có phản đồ!”

————————

Kỳ thật thì cẩn thận hồi tưởng lại, liền có thể phát hiện rất nhiều vấn đề. Rõ ràng Huyết tộc so với Liên Minh càng mạnh hơn, vì cái gì lại lâu như vậy, một chút tin tức cũng không tra ra?

Còn có cái tổ chức gọi là Vĩnh Nhạc kia, rõ ràng trước đó bọn họ phá hủy một cái căn cứ lớn như vậy, Hội Trưởng lão tra xét đã gần một năm, lại không có nửa điểm manh mối?  Nguyên Hàn rõ ràng cùng tổ chức kia có liên quan, loại virus đó rất có khả năng là xuất phát từ Vĩnh Nhạc, bọn chúng ngay cả virus đã tuyệt tích hàng tỉ năm cũng có thể lấy ra được, vậy chứng minh cái quy mô tổ chức này cũng không nhỏ. Mà tổ chức quy mô lớn như vậy, hành động ẩn mật, cũng không thể một chút dấu vết đều không có.

Nếu có, vậy chỉ có một một khả năng, có một số người không muốn để cho bọn họ biết. Cô không muốn đi suy đoán người này là ai, nhưng tuyệt đối sẽ là người trong tộc.

Đáy lòng Diêu Tư từng trận lạnh lẽo, cô sở dĩ kiêng kỵ tổ chức này như thế, chính là sợ bọn họ đối với Huyết tộc nghiên cứu tiến sâu thêm một bước nữa, tạo thành ảnh hưởng không thể vãn hồi, chỉ là không nghĩ tới bọn họ đã sớm thâm nhập nội bộ Huyết tộc.

“Không cần thông tri Hội Trưởng lão.” Mộ Huyền trầm giọng nói, “Ta đi.”

Tâm Diêu Tư chợt động, buột miệng thốt ra, “Tôi cũng đi.”

“Không được!” Hắn trực tiếp giây cự, “Quá nguy hiểm.”

“Cho nên tôi mới không thể làm người đi một mình.” Cô nghiêm túc nói, “Tôi cũng lo lắng cho người a.”

Mộ Huyền sửng sốt một chút, một lát đỏ ửng lại bò lên cổ, có chút không được tự nhiên quay đầu khụ một tiếng, theo bản năng nắm chặt tay cô, “Vậy... Theo sát ta, đừng chạy loạn.”

“Được.” Diêu Tư lập tức giơ tay đảm bảo.

Mộ Huyền lúc này mới gật đầu, trực tiếp ở không trung vẫy một cái, mở ra không gian truyền tống, mang theo cô đi vào.

Bách Nhất mù mịt, “....” Chờ đã! Hai người các ngài đều đi rồi, vậy hắn có nên đi hay là không a? Mắt thấy thông đạo không gian truyền tống sắp phải đóng cửa, hắn cắn răng một cái, đành phải theo vào.

Diêu Tư vốn tưởng rằng, Thiên Tứ Viện hẳn là cùng Hội Trưởng lão hoặc Viện nghiên cứu tương tự, chân chính tới rồi mới biết được, nhìn nơi chiếm diện tích có chút dọa người phía trước, cô mới phát hiện nơi này nào phải là Viện? Đã sắp sánh bằng thành thị loại nhỏ rồi. Cô vẫn là lần đầu tiên biết Hồng Tinh có địa phương như vậy.

Các cô là đến tìm tên Nguyên Hàn kia, thuận tiện tra rõ mục đích, Diêu Tư cảm thấy thế nào cũng phải che dấu hành tung, nghĩ biện pháp tìm cái cửa vào mới được. Mộ Huyền lại vẻ mặt bình tĩnh kéo cô đi đến cổng lớn....

Hơn nữa còn là dáng vẻ mắt nhìn thẳng, đúng lý hợp tình nghênh ngang mà đi. Đáy lòng Diêu Tư căng thẳng, lúc đang muốn nhắc nhở hắn. Lại phát hiện thủ vệ ở cửa, một chút phản ứng cũng không có, mắt cũng không nhìn bên này một cái, như là hoàn toàn không nhìn thấy người.

Trái tim cô đang nhấc lên, nháy mắt đã thả xuống.

Được rồi, thiếu chút nữa quên tinh thần lực khủng bố của lão ba nhà mình! Không nhịn được nghĩ tới những quân bài mạt chược của mình, trong lòng đau xót. Quả nhiên, người so với người sẽ tức chết a.

Sau khi tiến vào, Diêu Tư mới thấy rõ nơi này rốt cuộc có bao nhiêu lớn, kiến trúc trước mắt nhìn không thấy đỉnh. Là nơi sinh sản của Huyết tộc, phòng thủ thập phần nghiêm mật, tới tới lui lui đều là Huyết tộc tuần tra, cơ hồ là năm bước một đội, mười bước một trạm gác. Nếu không phải có tinh thần lực của Mộ Huyền, muốn không kinh động đến bất cứ người nào trộm lẻn vào, cơ hồ là không có khả năng.

Đang nghĩ ngợi lung tung, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng, “Bệ hạ, vị trí điều chỉnh được rồi, điểm tín hiệu kia ở ngay bên phải hai trăm mét.”

“Bách Nhất.” Diêu Tư sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, “Sao cậu cũng tới?”

“.....” Hắn vẫn luôn ở đây có được không? Đừng trong mắt không có cẩu a! Có con nối dõi ghê gớm lắm sao.

“Đi thôi!” Mộ Huyền lôi kéo cô đi về hướng Bách Nhất đã nói.

Đó là nơi có kiến trúc vô cùng cao lớn, có hình trứng, giống như là cái nắp đậy. Cửa không có người giữ, chẳng qua là cửa đóng chặt. Bên phải còn có một quầng sáng, phía trêи có một chuỗi số hiệu chớp động, vừa nhìn liền biết sẽ rất khó mở.

“Đây là hệ thống phòng ngự năm sao cao cấp nhất tinh tế.” Sắc mặt Bách Nhất biến đổi, mang chút khó xử nói, “Nó tự mang một bộ phương pháp giải toán, muốn mở ra có chút khó khăn, tôi tận lực thử xem sao.”

“Không cần.” Mộ Huyền đột nhiên mở miệng, tiến lên một bước đứng ở trước quầng sáng, cũng không biết hắn thao tác như thế nào, không đến nửa phút, quầng sáng kia tối sầm, rầm một cái, cửa trước mắt liền mở ra.

Lợi hại a! Bách Nhất trực tiếp liền ngây dại, ánh mắt nhìn người nào đó càng thêm sáng lấp lánh, vốn là fan não tàn, trực tiếp thành thiếu não.

“Mộ Huyền, người cũng là hacker sao?” Hơn nữa rõ ràng so với Bách Nhất có đẳng cấp càng cao.

Hắn quay đầu nhìn cô một cái, theo thói quen duỗi tay sờ sờ đầu cô, nhàn nhạt nói, “Sống được lâu, dĩ nhiên là sẽ  biết.”

Ơ, cô cũng sống thật lâu rồi, vì sao cô không biết a!

Diêu Tư cảm giác bị trào phúng tổn thương....

Yên lặng tiếp tục theo hắn tiến vào trong, một đường đi tới, cô xem như chân chính hiểu được cái gì gọi là nhân tài kỹ thuật công nghệ cao, mặc kệ là dạng cửa phòng ngự, hệ thống phòng vệ nào, hắn luôn không đến nửa phút là có thể phá giải. Một đường đi tới vô cùng thông suốt, nhất thời cô có loại ảo giác ba người họ không phải là lẻn vào điều tra, mà là tới du lịch.

○| ̄|_| ̄|○

Mười phút sau, bọn họ rốt cuộc đã tới vị trí trung tâm nhất. Không ngoài sở liệu, nơi đó chỉ có một thông đạo truyền tống, giống như một cái Cổng tinh tế loại nhỏ, vật chất màu trắng bạc như thủy ngân cao cỡ ba bốn mét, chậm rãi đẩy ra.

Nơi này có rất nhiều người trông coi, vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm túc, tựa như thủ vệ đồ vật gì đó rất quan trọng.

“Thật… Thật sự có!” Sắc mặt Bách Nhất trong nháy mắt trắng bệch, vẻ mặt không dám tin nhìn cổng không gian truyền tống phía trước.

Trái tim Diêu Tư cũng trầm xuống, một cảm xúc không nói nên lời mạnh mẽ dâng lên, phẫn nộ, thất vọng, cùng với trái tim lạnh băng.

Thiên Tứ Viện – địa phương quan trọng nhất Huyết tộc, là không có khả năng thiết trí (thiết lập, bố trí) cổng không gian truyền tống, bởi vì tính nguy hiểm quá lớn. Không biết khi nào sẽ bị người đột phá phòng ngự liên tiếp đi vào. Mà nơi này là địa phương toàn bộ Huyết tộc ra đời, nơi phục chế người Lam Tinh. Cho dù là não tàn đi nữa cũng không có khả năng lưu lại tai họa ngầm như vậy.

Mà hiện tại cái cổng không gian truyền tống này lại xuất hiện công khai ở chỗ này, vậy chỉ có thể chứng minh…… Toàn bộ Thiên Tứ Viện, đều đã thất thủ. Hoặc là nơi này đã sớm bị những người khác khống chế, hoặc là toàn bộ Thiên Tứ Viện đều làm phản, vô luận là cái nào, cũng không phải là tin tức tốt.

“Cổng không gian truyền tống mở ra.” Bách Nhất đột nhiên mở miệng.

Diêu Tư ngẩng đầu vừa nhìn, quả nhiên trêи cổng lắc lư một chút, nhất thời có bốn người từ bên trong đi ra, khác với các thủ vệ ở bốn phía, trong tay bọn họ mỗi người đều cầm vũ khí, các loại súng ống cùng dụng cụ, còn có một người trực tiếp mang theo cơ giáp tiến vào.

Trong lòng cô nhất thời dâng lên một cổ quái dị, cứ cảm thấy có nơi nào đó không thích hợp.

Bách Nhất lại nghi ngờ lên tiếng, “Kỳ quái, bọn họ… Không giống như là Huyết tộc a.”

“Cái gì?” Diêu Tư sững sờ, quay đầu nhìn lại bốn người kia, “Không thể nào, nhìn rất giống mà. Không phải Huyết tộc thì là cái gì?” Rõ ràng hơi thở rất giống.

“Người Lam Tinh.” Mộ Huyền đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm trầm, tiếp theo bổ sung, “Chưa biến đổi.”

“Bọn họ là nhân loại!” Diêu Tư cả kinh, thẳng tắp nhìn chằm chằm bốn người bên kia, khó trách cô lại cảm thấy quen thuộc, bốn người này rõ ràng là người da vàng mắt đen, da vàng, “Người Lam Tinh không phải tuyệt diệt rồi sao?”

“Bọn họ là người phục chế của Thiên Tứ Viện.”

“Người phục chế!” Bách Nhất đột nhiên có chút kϊƈɦ động, ánh mắt gắt gao nhìn bên kia, “Vậy... Vậy bọn họ là... “

Mộ Huyền gật đầu, “Một nhóm con non mới, hoặc là người thừa kế.”

“Chờ một chút!” Diêu Tư kéo lại mỗ cẩu độc thân nào đó đang muốn bay qua, “Người Lam Tinh phục chế, vì sao lại từ nơi khác truyền tống lại đây.”

Bách Nhất sửng sốt, lúc này mới bình tĩnh lại. Ngay cả Mộ Huyền cũng nhăn mày. Huyết tộc đối với con non có bao nhiêu coi trọng, đối với người Lam Tinh chưa biến đổi lại càng có bao nhiêu khẩn trương, sao có thể để bọn họ đơn độc hành động.

“Đuổi theo bọn họ.” Mắt thấy bốn người sẽ phải rời khỏi nơi này, Mộ Huyền kéo cô trực tiếp đi lên.

**************************

Chương sau: Có bệnh phải trị!

Hết chương 110.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi