TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

Hiện trường trong nhất thời, có chút lúng túng...

Cả phòng giam chỉ có Thân vương Vũ Triết nọ là kϊƈɦ động hưng phấn đến giọng nói cũng run rẩy lên, ánh mắt mới vừa rồi còn tràn đầy trào phúng, khinh thường, đã sáng ngời sắp chói mù mắt người khác. Bắt lấy tay của Lý Chính, đột nhiên cúi đầu liền hôn lên.

Diêu Tư rõ ràng nhìn thấy toàn thân Lý Chính run bắn lên như điện giật, dường như chỉ trong chớp mắt đã từ bên trong nhảy ra ngoài như lò xo, ‘vèo’ một tiếng liền trốn ra sau lưng cô, vừa cắn răng vừa gắt gao túm lấy góc áo cô, “Phụ thân, có biến thái!” Nói rồi còn dùng sức xoa xoa da gà nổi trêи người.

“Phụ thân?” Thân vương Vũ Triết sửng sốt, quay đầu nhìn về phía cô, dường như hiểu ra cái gì, chợt khom người thật sâu với cô, không chút do dự kiên định gọi một tiếng, “Nhạc phụ!”

(Cha vợ)

“Cút!”

Mọi người: “...”

__________

Lý Chính là thẳng nam, hàng thật giá thật. Bằng không anh ta cũng không theo chân Bách Nhất muốn vợ tới ngu người. Đột nhiên bị một người đàn ông, hơn nữa một khắc trước còn là kẻ địch tỏ tình, có thể tưởng tượng anh ta có bao nhiêu tan vỡ. Nghe Bách Nhất nói, ngày đó sau khi anh ta trở về, ói ra suốt ba tiếng, cọ tắm năm lần. Đối với cái này, Diêu Tư cùng mọi người bày tỏ mười hai vạn phần đồng tình, sau đó... Kiên quyết yêu cầu hắn hy sinh nhan sắc một chút!

╮╯▽╰╭

Nói giỡn, mắt thấy đã là tử cục, lại bởi vì cái này mà có thể xoay chuyển, làm sao mà buông tha cho được!

Ngày ấy sau khi Lý Chính bị dọa chạy, Vũ Triết lại khôi phục về trạng thái sống chết cũng không hợp tác. Nếu không phải mỗi lần các cô rời đi, hắn đều sẽ vòng vo dò hỏi tình huống của Lý Chính, thì cô cũng không nhịn được hoài nghi có phải hắn nhận lầm khế ước giả rồi hay không.

Mà Lý Chính từ sau khi biến thành người thừa kế của cô vẫn luôn luôn thành thật nghe lời (hiếu thuận tôn lão), lại có thái độ khác thường, đánh chết cũng không muốn đi tới ngục giam ấy, lặp đi lặp lại nhấn mạnh mình là tính hướng bình thường, kiên định tôn nghiêm thẳng nam của mình.

Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không biết nên đồng tình Lý Chính, hay là đồng tình Vũ Triết.

Vì vũ trụ ổn định, vì thế giới hòa bình, Bách Nhất chủ động gánh vác trách nhiệm bẻ cong... A phi, là khuyên bảo cơ hữu(*) Lý Chính.

((*) Cơ hữu có 2 nghĩa. Nghĩa 1 là bạn thân, đồng chí, bạn chí cốt,… Nghĩa 2 là bạn gay)

“Yên tâm đi Điện hạ, cứ giao cho tôi là ổn hết. Ngày mai tôi sẽ đem Lý Chính đưa tới!” Bách Nhất vỗ ngực, vẻ mặt tươi cười đầy tự tin.

Diêu Tư nhìn lướt qua hắn một cái, có chút hoài nghi hỏi,

“Sao ta cảm thấy... Việc Lý Chính là khế ước giả của Vũ Triết hình như làm cậu rất vui vẻ?”

“Khụ… Một ngày là anh em cả đời là anh em, thật vất vả anh ta mới có hi vọng thoát ế, tôi là mừng thay anh ta mà.”

Ách… Đây là chuyện đáng để vui mừng sao?

Vẻ mặt hắn cười càng chân thành, “Tôi đây là thật tình suy nghĩ cho anh em mà, đến nỗi sau khi anh ta thoát ế, danh sách chờ biến đổi con nối dõi sẽ ít đi một người gì đó đều không quan trọng a ha ha ha ha.”

(Ed: Đám cẩu độc thân thật đáng sợ…Ực!)

“....” Đoạn sau mới là lời thật lòng của cậu chứ giề! Vì cái này liền đem anh em kết nghĩa bán đi?

Diêu Tư xoa xoa cái trán, tình hữu nghị của đám đàn ông cô thật sự không hiểu.

Chẳng qua cũng không biết Bách Nhất và Lý Chính nói cái gì, ngày hôm sau hắn thật sự mang theo Lý Chính mặt xanh mét đến đây. Cơ hồ là trong nháy mắt khi hắn tiến vào phòng, Vũ Triết mới vừa rồi còn ngồi trêи ghế không ai bì nổi liền đứng lên, đôi mắt tỏa sáng, “A Chính, cậu đã đến rồi.” Âm thanh ấy phải gọi là nhu tình như nước.

Bước chân của Lý Chính khựng lại, sắc mặt vốn đã không tốt, đã bắt đầu xanh mét, một tay gắt gao bưng kín miệng, dáng vẻ như sắp nôn ra ngay lập tức.

Cố tình là cái tên Vũ Triết đầu sỏ gây tội này vừa thấy, lập tức đau lòng mặt mày sốt ruộc hỏi, “Cậu làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Sao mà sắc mặt khó coi như vậy? Xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi được không? Bộ dạng này của cậu làm tôi lo lắng...”

Sắc mặt Lý Chính xanh lè, phút chốc đã đen như đáy nồi, nắm đấm bên người siết chặt, cơ bắp trêи người căng ra, quay đầu nhìn về phía cô, âm thanh rít qua hàm răng, “Phụ thân, tôi đập hắn được không?”

“Ách…… Khụ khụ, bình tĩnh bình tĩnh!” Cô theo thói quen định vỗ vỗ vai anh ta, lại trong nháy mắt nhận được ánh mắt bất mãn của Vũ Triết. Giống như cô đụng chạm vào bánh kem của hắn không bằng.

Móe! Đã nói là nhạc phụ đâu?

“Đằng ấy, Vũ Triết người ngươi muốn gặp đã tới. Bây giờ ngươi có thể nói, làm thế nào có thể ngăn cản Huyết tộc đến đây rồi chứ?” Diêu Tư vội vàng vào vấn đề chính.

Vũ Triết si ngốc nhìn Lý Chính một cái, lúc này mới quay đầu nhìn về phía cô, sắc mặt lập tức lạnh đi, hừ một tiếng nói, “Hừ! Ta sớm đã nói rồi, chỉ cần có một đường khả năng, tộc ta cũng sẽ không từ bỏ thế giới này, căn bản không có biện pháp ngăn cản. Các người hiện tại có thể làm, cũng chỉ là đem tổn thất ép xuống thấp nhất mà thôi.”

Hắn vừa nói vừa ngồi lại tại chỗ, nhìn lướt qua những người khác ở đây một cái, mới trầm giọng nói, “Trong các cô…… Ngoại trừ dị năng của người bên cạnh cô xem như một chiến lực, có thể chống lại.” Hắn chỉ phía Mộ Huyền, “Nếu ta đoán không sai, lần trước hắn đối chiến với ta, dị năng hẳn là đã tiêu hao gần hết. Chỉ như vậy mà có thể áp chế dị năng của ta, xác thật hiếm thấy. Nhưng cho dù hiện tại hắn khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh, liều chết cũng chỉ có thể ngăn trở hai vị Đại thân vương mà thôi. Còn 53 vị Thân vương khác các người căn bản không có biện pháp, huống chi còn có các thành viên Huyết tộc đếm không hết. Đến nỗi những người khác……”

Hắn khinh thường đầy mặt hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa nhìn về phía Diêu Tư, “Bao gồm cả cô, căn bản không chịu nổi một kϊƈɦ, dù tinh thần lực của cô nghịch thiên cũng vô dụng, Huyết tộc căn bản sẽ không chờ cô dùng tinh thần lực.”

Nói cách khác, cô chỉ có thể đánh phụ trợ!

- _-|||

“Cho nên các người hết hy vọng đi, chờ đại quân tộc ta vừa đến, các người căn bản không có sức phản kháng.”

Lời hắn vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều rất nặng nề, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là kết quả như vậy, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp tránh khỏi một trận đại chiến vũ trụ sao? Hơn nữa nhìn Lận Lung trước kia, còn có Vũ Triết bây giờ, cái nhìn khinh thường đối với Huyết tộc các cô, giống như làm bẩn mắt bọn họ, có lẽ khi bọn họ đến đây, mục tiêu đầu tiên sẽ là các cô.

“Thật sự…… Không có bất cứ biện pháp nào sao?” Lý Chính cũng mặt mày nặng nề, nhịn không được lại lần nữa hỏi một câu.

“Có, có, có!” Đôi mắt Vũ Triết vụt sáng ngời, một giây trả lời!

Diêu Tư: “……”

Mộ Huyền: “……”

Lận Lung: “……”

Bọn họ có câu P(*), hiện tại liền muốn nói! (*Ed không tra ra nó nghĩa là gì, ai biết thì tra hộ ed nhé!)

Thằng này là cố ý chứ giề? Cố ý muốn cùng Lý Chính đáp lời chứ giề.

“Người khác có lẽ không có cách nào? Nhưng tôi có!” Ánh mắt Vũ Triết nhìn Lý Chính càng thêm rực lửa, “A Chính yên tâm, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ bảo hộ cậu, chỉ cần cậu……”

“Câm miệng!” Gân xanh trêи trán Lý Chính lại lần nữa nổ tung, bộ dáng giống như ngay sau đó liền muốn xông lên đánh người, “Mau nói, biện pháp gì!”

“Khụ, y theo phong cách làm việc của tộc ta, đúng là sẽ không dễ dàng từ bỏ thế giới này.” Hắn trầm giọng nói, “Ta lâu như vậy không trở về, nói vậy bọn họ đã đoán được xảy ra tình huống gì đó. Nhiều lắm qua ba ngày nữa, tộc ta liền sẽ đi vào thế giới này. Tuy rằng hiện giờ Huyết tộc ở bên kia không tới một nửa tổng số, nhưng là Thân vương đều có. Tộc ta luôn luôn đối với chuyện có thể giải quyết bằng nắm đấm, tuyệt không nhiều lời. Trong tộc cũng luôn luôn là ai mạnh thì kẻ đó có tiếng nói. Cho nên biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề này chính là……”

Hắn nhìn lướt qua mọi người ở đây một lần, cuối cùng tầm mắt ngừng ở trêи người Mộ Huyền, từng câu từng chữ mở miệng nói.

“Vinh quang chiến!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi