TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

Cái người gọi là Lữ tiên sinh kia vừa dứt lời, bốn tên thủ vệ ben cạnh hắn đã bắt đầu hành động, dường như không hề cố kỵ phó tiến sĩ mà bắn phá về phía ba người họ. Chỉ thấy bốn chùm sáng màu lam lóe lên, ‘vèo vèo’ bay tới các cô.

Mắt thấy bốn chùm sáng sắp bao lấy bọn họ, Lạc Anh vẫn chưa khôi phục lại tiến lên một bước, điện quang lóe lên trong lòng bàn tay, lôi quang hóa thành roi điện quét ngang không trung, trực tiếp đánh tan chùm sáng phía trước, nhất thời chùm sáng vỡ ra thành từng điểm sáng nhỏ, bay thẳng về phía cô ấy.

“Cẩn thận!” Diêu Tư giữ chặt người, trực tiếp lui trở về,nhưng đã không còn kịp nữa, vẫn có mấy tia sáng đánh vào người cô ấy.

“A!” Lạc Anh kêu lên đau đớn, trong nháy mắt toàn bộ cánh tay đều bị da tróc thịt bong, máu tươi chảy đầm đìa.

“Lạc Anh!” Diêu Tư đỡ người.

“Sao lại thế này?” Bách Nhất hoảng loạn nhìn cánh tay Lạc Anh, “Vì sao không thể tự lành?”

Sắc mặt Lạc Anh trắng bệch, máu trêи cánh tay cô ấy chảy không ngừng, giống như mở vòi nước, không hề có dấu hiệu ngừng lại, theo lý thuyết, lấy năng lực tự lành của Huyết tộc thì không có khả năng lâu như vậy vẫn còn chảy máu.

“Thì ra dị năng hệ lôi.” Cái tên kêu Lữ tiên sinh kia cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn lướt qua Lạc Anh đang nằm trêи mặt đất, “Tới một cái tài liệu tốt, ta còn chưa gặp qua lôi hệ dị năng nào của Huyết tộc đâu. Chẳng  qua...” Ánh mắt hắn híp lại, ý khinh miệt trong mắt càng đậm, “Căn cứ này của ta nghiên cứu mấy năm nay cũng không phải làm không, ‘thuốc trì hoàn tự lành’ cũng chỉ là món khai vị mà thôi.”

Vậy tia sáng vừa rồi là thuốc trì hoãn tự lành!

Diêu Tư cả kinh, tuy rằng đã sớm đoán được bọn họ nghiên cứu chính là nhằm vào Huyết tộc, nhưng không nghĩ tới bọn họ có thể làm được tới tình trạng này, cư nhiên có thể áp chế bản năng tự lành của Huyết tộc. Xem ra căn cứ này tồn tại đã rất lâu, cũng không biết còn có thủ đoạn gì?

“Rốt cuộc ngươi là ai? Là muốn làm cái gì?” Hai mắt Bách Nhất đỏ ngầu, một nửa là lo lắng, một nửa là bị chọc tức rồi!

“Làm cái gì?” Tên Lữ tiên sinh kia cười một tiếng, “Lập tức các ngươi sẽ biết thôi.” Hắn đột nhiên cúi đầu chạm vài cái trêи quang não, làm như không chút để ý nói, “Dị năng hệ lôi đích thực rất mạnh, cũng không biết cô ta có thể đồng thời đối phó các hệ dị năng khác.”

“Ngươi có ý gì?” Trong lòngDiêu Tư căng thẳng.

Chỉ thấy tên họ Lữ kia vung tay lên, đột nhiên những người sau lưng hắn có hành động, lắc lư vây  đến đây, thì ra vừa rồi không phải là ảo giác, đám người kia trong mắt không hề có tiêu cự cứ như con rối gỗ máy móc bước về phía các cô.

“Hách học trưởng?” Bách Nhất đột nhiên mở to đôi mắt, không dám tin nhìn về phía một người đứng bên phải, “Sao có thể là hắn, không phải năm năm trước đã tốt nghiệp....” Hắn nói đến một nửa liền dừng lại, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, toàn thân đều run lên, “Đây... Đây đều là Huyết tộc, ngươi khống chế bọn họ!”

“Nha, đã nhìn ra? Đáng tiếc chậm một chút.” Lữ tiên sinh cười lạnh một tiếng, vũ vũ cổ áo, ánh mắt lãnh lệ, lớn tiếng nói, “Ngoại trừ tên có lôi hệ kia, người khác một người cũng không được lưu lại!”

Nháy mắt mấy chục người đồng thời phát công kϊƈɦ, nhất thời năm hệ dị năng bay đầy trời, mang theo khí thế che trời lấp đất ập tới đây.

Bách Nhất trực tiếp chắn trước mặt cô và Lạc Anh, cắn răng lớn tiếng nói, “Đi mau, tôi chắn....”

Hắn còn chưa nói xong, Diêu Tư trực tiếp đạp một chân qua, “Gà bệnh thể hiện cái gì! Tránh ra!”

Nhất thời trong cơ thể dâng lên nguồn năng lượng quen thuộc, các loại dị năng hội tụ ở ngực, cô trực tiếp đem năng lượng phóng thích ra ngoài.

Lập tức một ngọn lửa cao như một bức tường mười mét xuất hiện, ngọn lửa mạnh mẽ đem các loại dị năng đầy trời chắn ở bên ngoài, thậm chí còn lan ra toàn bộ mặt đất của căn cứ, chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ căn cứ ngập trong ánh lửa tận trời.

Biết các người dùng dị năng, ta liền yên tâm rồi. Cô ở Hồng Tinh huấn luyện hơn một năm qua cũng không phải chơi, chỉ cần có dị năng, ta sợ ngươi cái quỷ gì!

“Cô... Cô là hỏa hệ....” Trêи mặt Lữ tiên sinh vốn tràn đầy trào phúng, rốt cuộc cũng có chút biểu tình khác, “Không có khả năng, cô chỉ là một học sinh trong học viện, sao có thể có dị năng hệ hỏa mạnh như vậy... “

Hắn còn chưa nói xong, Diêu Tư nâng tay chuyển qua, chụp đánh lên mặt đất, trong tường lửa lập tức bay ra mấy ngàn mũi đất nhọn, đem Huyết tộc muốn xông lên đánh bay ra ngoài như mấy miếng sủi cảo.

Tuy rằng những Huyết tộc này năng lực không bằng Diêu Tiềm bồi cô luyện tập, nhưng nhân số lại nhiều hơn lúc trước vài lần. Đồng thời đối phó mười mấy người, cho dù là cô cũng có chút cố hết sức. Dưới tình huống không đả thương mạng ngườichỉ có thể không ngừng biến hóa các hệ dị năng đánh bay họ.

“Thủy hệ, hỏa hệ…… Lôi hệ, không, không có khả năng, một người làm sao có thể đồng thời có nhiều dị năng như vậy?” Lữ tiên sinh mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin.

“Hội trưởng... ” Ngay cả Bách Nhất cũng là vẻ mặt ngu người, Hội trưởng đây là...phần mềm hack thăng cấp?

“Ha ha ha ha ha…… Hệ ngũ hành, cô nhất định là dị năng ngũ hành toàn hệ.” Vẻ mặt Lữ tiên sinh hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía cô nóng kinh người, giống như lâm vào trạng thái điên cuồng, “Thật tốt quá, thật tốt quá! Cô chắc chắn càng có giá trị nghiên cứu.”

“Nghiên cứu ông nội ngươi!” Diêu Tư điều động dị năng trong cơ thể, vung tay quăng ra một mặt cắt màu đen, không gian vặn vẹo một trận, nơi mặt cắt đi qua giống như bị cái gì cắn nuốt nhất thời thiếu mất một khoảng.

“Không gian cắn nuốt, không ngờ cô còn có dị năng không gian.” Lữ biến thái càng thêm hưng phấn, cúi đầu không biết thao tác gì đó trêи quang não, “Mặc kệ cô là ai, hôm nay cô cũng đừng mong thoát khỏi căn cứ này.”

Hắn vừa dứt lời, trêи đầu căn cứ truyền một trận ‘ầm ầm ầm vù vù’, nhóm Huyết tộc vừa mới bị cô đánh bay mất ý thức, lúc này đột nhiên giống như chịu kinh hách gì đó, bắt đầu ôm đầu ngồi xổm xuống, kêu đau ra tiếng.

“Này…… Đây là có chuyện gì?” Bách Nhất có chút mờ mịt nhìn nhìn bốn phía.

Nhất thời Diêu Tư có dự cảm không lành, đột nhiên tất cả Huyết tộc trêи mặt đất đều đứng lên, dường như đã chịu phải kϊƈɦ thích gì đó, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng công kϊƈɦ về phía cô. Các loại dị năng giống như không cần tiền cuồng cuộn đánh về phía cô.

Nếu lúc trước bọn họ chỉ là con rối gỗ không có ý thức bị người thao túng thì lúc này hoàn toàn là công kϊƈɦ không cần mạng, lúc đầu Diêu Tư còn có thể ngăn chặn, nhưng về lâu dài liền có chút lực bất tòng tâm, rốt cuộc những người này cũng là tộc nhân của cô, cô căn bản không thể hạ tử thủ ( ra tay đánh chết ). Mà công kϊƈɦ cùng tộc là không thể chữa khỏi, nếu chết tại đây thì đó chính là yên giấc ngàn thu.

Làm sao bây giờ?

Cô vừa ngăn chặn công kϊƈɦ, vừa suy nghĩ biện pháp, lại đột nhiên nghe được tiếng hô đau của Bách Nhất.

“Bách Nhất!” Trong lòng Diêu Tư căng thẳng, lại thấy Bách Nhất che đầu ngã xuống, cô trực tiếp gọi ra một tường lửa, tạm thời ngăn chặn công kϊƈɦ trước mắt, lui về sau, “Cậu không sao chứ?”

“Không…… Không có việc gì.” Bách Nhất bò lên, trêи đầu tràn đầy mồ hôi lạnh, giống như gặp phải đau đớn gì đó, thở hổn hển nói, “Tôi... Tôi vừa mới đọc tâm bọn họ.”

“Cậu nhìn thấy gì?”

“Thống khổ... Thống khổ sống không bằng chết.” Sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch, nhớ tới hình ảnh vừa nhìn thấy, tay lại không nhịn được run rẩy.

Thống khổ? Diêu Tư sửng sốt, trực tiếp áp xuống ngũ hệ dị năng trong cơ thể, nhìn qua đỉnh đầu của những Huyết tộc vừa đột phá được tường lửa, quả nhiên phụ đề quân đúng giờ online. Kỳ quái chính là lần này chữ trêи đó rất ngắn gọn, nhưng mỗi một cái nhìn thấy mà ghê người.

【 Mổ tim lần thứ 688. 】

【 Cắt tay lần thứ 465.】

【 Móc mắt lần thứ 980.】

【 Moi ruột lần thứ 591……】

“Hội trưởng.... Bọn họ không phải bị khống chế, mà bởi vì thực nghiệm quá thống khổ cho nên tinh thần bị hủy hoại, tự phong ấn ý thức của mình.”

Thì ra đây là cái mà họ Lữ nói, tài liệu....

Một cổ tức giận chưa từng có từ đáy lòng bừng lên, Diêu Tư tức đến cả người phát run, lần đầu tiên có loại xúc động muốn giết người.

“Ho Lữ, lấy danh nghĩa Huyết tộc, ta thề sẽ giết ngươi!”

***********************

Thật sự thì ed edit chương này, da gà nổi mấy lần, tự đặt mình vào hoàn cảnh của họ mà cảm nhận... Chỉ vì là Huyết tộc có khả năng bất tử nên bị đối xử tàn bạo như vậy, bất tử nhưng không phải không có cảm xúc. (。•́︿•̀。)

Hết chương 61.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi