TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

“Hừ, tiền bối cái gì chứ!” Người nọ vẫn mang vẻ mặt khinh thường, “Trêи người nàng ngay cả nửa điểm linh khí cũng không có, vừa nhìn chính là ma nữ. Khó trách ngươi có thể từ Ma Vực ra ngoài, thì ra là thông đồng với ma nữ.”

“Ngươi……”

“Ê ê!” Diêu Tư nhịn không được, “Lời này của ngươi có chút quá đáng, ta nói....”

Hắn hoàn toàn không có ý muốn nghe cô nói chuyện, đột nhiên móc ra một lá bùa ném về phía bọn họ, “Bắt lấy tên phản đồ và ma nữ này.”

Đệch! Nghe người ta nói một lời a!

“Tiền bối cẩn thận bốn phía.” Trảm Tử Trần trầm giọng nhắc nhở, “Hắn là đơn hệ mộc linh căn, chú ý cây cỏ dưới chân.”

Hắn vừa mới dứt lời, đột nhiên mặt đất dưới chân các cô động đậy, không đến một lát từng nhánh dây leo lớn nhỏ cỡ ngón ta từ dưới nền đất chui lên, gặp gió liền dài ra, uốn éo hướng về phía hai người.

Mà các đệ tử sau lưng người nọ cũng sôi nổi bắt đầu làm các động tác cổ quái, trong lúc nhất thời trêи không xuất hiện từng mũi băng treo lơ lửng, phía bên phải còn treo từng hàng kiếm nhỏ trong suốt, mỗi một cái đều nhắm ngay hai người bọn họ.

Những thứ này không quan trọng, quan trọng là trong cơ thể cô truyền đến nguồn dao động dị năng quen thuộc. Thì ra Trảm Tử Trần nói linh căn, chính là dị năng! Đây thật là... Thật tốt quá!

“Ta nói các ngươi...” Diêu Tư nâng lên một bàn tay, hít sâu một hơi lớn tiếng nói, “Ngoan ngoãn nghe người ta nói!” Lập tức một con hỏa long phóng lên cao, ngọn lửa đỏ đậm nháy mắt càn quét tất cả những gì đập vào mắt, bất luận là băng cũng tốt, kiếm cũng được, dây leo cũng thế, nháy mắt bị thiêu cháy sạch sẽ, thuận tiện phun một ngụm khói đầy mặt mười mấy người phía trước, cô mới thu hồi hỏa long, nói hết nửa câu sau, “Bằng không... Đập chết các ngươi nga.”

Trảm Tử Trần: “……”

Cảnh sư đệ: “……”

Mọi người: “……”

Ngươi rõ ràng đã đập rồi mà!

〒▽〒

Diêu Tư bước đi qua, xách tên nghe nói là Cảnh sư đệ lên, mặt mày hắn đầy tro bụi, búi tóc cũng bị nướng cháy đen, “Hiện tại có thể ngoan ngoãn nói chuyện rồi?”

“Tiền... Tiền bối!” Hắn một bên ho khan một bên run rẩy gật đầu, “Cảnh Chi, mạo phạm tiền bối còn thỉnh tiền bối thứ lỗi.”

Ngay thẳng*? Tên này đặt thật là... Ngay thẳng chỗ nào?

( (*): từ ‘cảnh chi’ và ‘cảnh trực’ [=ngay thẳng] là đồng âm)

Cô nhìn qua nhìn lại xem xét Trảm Tử Trần cùng Ngay thẳng đệ tử, lôi kéo bọn họ sang một bên ngồi xuống, “Tới tới tới, ngồi xuống! Nói chuyện xưa của các ngươi đi.”

Lúc này hắn mới một năm một mười đem tiền căn hậu quả nói ra một lần. Chuyện rất đơn giản cẩu huyết, Trảm Tử Trần thì ra là nhị đệ tử của Thập Phương phái, vốn bị cho là phế vật ngũ linh căn, nhưng dựa vào nỗ lực cá nhân, hắn vẫn có thể tự đem tu vi nâng lên. Hơn nữa còn là người mạnh nhất trong các đệ tử cùng thế hệ. Sau đó, nghe nói bảo vật của môn phái ‘Cạnh Hóa đan’ có thể tăng cao tu vi lại biến mất không thấy. Tại hiện trường lại chỉ có ba người, một là Chưởng môn, một là Đại sư huynh, người còn lại chính là hắn. Chưởng môn cùng Đại sư huynh chỉ ra và xác nhận, đan dược là Trảm Tử Trần vì muốn tăng tu vi mà ăn mất, cho nên trục xuất hắn tới Ma Vực, cũng đồng nghĩa với việc tử hình. Sự tình sau đó liền rất rõ ràng.

“Hắn khi sư diệt tổ, tự nhiên phải bắt về môn phái vấn tội.”

“Cạnh Hóa đan không phải ta trộm!”

“Chứng cứ vô cùng xác thực, còn dám giảo biện, ngươi……”

“Đến đến đến!” Diêu Tư lập tức ngăn cản bọn họ tiếp tục nả pháo, “Không phải có chứng cứ sao, vậy đi đối chất với nhau đi.” Chuyện này mấu chốt vẫn là ở trêи người Chưởng môn cùng Đại sư huynh kia.

Chẳng qua muốn nói Trảm Tử Trần là người trộm đan dược, thì cô không tin. Hắn rõ ràng là người thành thật đến mức không có chút tâm nhãn, biết rõ bên này có nguy hiểm, lại vẫn kiên trì đưa cô đến đây, đứa nhỏ xui xẻo này sao có thể làm ra loại chuyện như vậy.

***************************

Hết chương 82.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi