TINH TẾ TRỌNG SINH CHI ĐAN VƯƠNG

“À, tôi định đi, ở nhờ anh như thế có chút ngại.” Trương Chi đâu hai ngón trỏ lại vào nhau nói.

“Không cần.” Vu Mặc Vũ bưng trà ra, thêm một đĩa bánh nhỏ nữa.

“Hả?” Không cần là ý gì?

“Tôi cũng đi trường quân đội.” Vu Mặc Vũ ngồi xuống đối diện y bưng tách trà lên thưởng thức.

Trương Chi: “…”

“Hả?”

Vu Mặc Vũ đặt tách trà xuống nhìn một mặt mộng bức của y: “Ý trên mặt chữ.”

Trương Chi nhìn tách trà trước mặt liền bưng lên nhấp một ngụm, cũng khá đấy chứ.

Một giờ sau hai nhóc bắt đầu lục tục đi ra. Lấy thức ăn y nấu lúc tối khi làm sủi cảo tiện tay làm cho vào tủ giữ nhiệt đơn giản ăn xong buổi sáng.

Ăn xong thì ai làm việc nấy, Trương Chi suy nghĩ về việc nhập học trường quân đội, lại suy nghĩ về việc Vu Mặc Vũ nói anh cũng đi, rồi lại suy nghĩ về hai bé con.

Cứ như vậy ngồi ngốc ở phòng khách suy suy nghĩ nghĩ, suy đi nghĩ lại các thứ, lại nhớ đến gương mặt của Vu Mặc Vũ.

“Chú làm gì ngồi thần người ở đây thế? Mặt còn đỏ, chú thấy không khỏe hả?” Vu Doãn Kỳ thấy hôm nay chú Trương Chi rất lạ.

Trương Chi nhanh chóng sờ mặt mình, hai má nóng hổi, sờ lên trán cũng nóng hổi, y sốt sao? Do hôm qua tắm quá lâu? Nhưng nước đâu có lạnh? Cái cơ thể này yếu đến vậy?

Vu Doãn Kỳ giơ tay lên sờ vào trán y làm y hơi khựng lại.

“Chú sốt rồi nè! Hôm qua chú ngủ quên không đắp chăn sao?”

Trương Chi nhớ lại đêm qua hình như mình có đá chăn, thường ngày thì y ngủ rất quy củ, chỉ là hôm qua tâm tình nhộn nhạo nên ngủ cũng có hơi quấy, kết quả liền bị sốt.

Thân thể của nguyên chủ yếu ớt thật!! May là lúc y còn lang thang quanh rừng Cấm có mấy cây thảo dược linh tinh không thì có thể y ngủm tỏi lâu rồi!

“Không sao đâu? Một chút nữa uống thuốc là hết thôi.”

“Chú đi nghỉ trước.” Vừa nói liền đứng dậy xoa xoa đầu của Vu Doãn Kỳ rồi đi thẳng vào phòng.

Ở thế giới này thì delra có sức khỏe cũng như cơ thể yếu ớt hơn so với nam nhân bình thường nên y tưởng chỉ là sức lực yếu hơn thôi, ai biết ngủ không đắp chăn liền sốt.

Đi vào phòng liền tìm một cái khăn nhúng ướt đấp lên trán, lại lấy nước ấm uống một chút, mí mắt cũng nặng trịch ngủ luôn lúc nào chẳng biết.

Ngủ liền tới bảy giờ chiều liền bị đói tỉnh. Ở tinh cầu này thời gian so với địa cầu cổ không khác biệt lắm.

Ngồi dậy sờ trán, nhiệt độ không còn quá cao liền đi rửa mặt.

Đi ra thì thấy hai nhóc ngồi trên ghế xem màng hình chiếu, y ló đầu lại xem, lại là cái chương trình lần trước.

Người dẫn chương trình là một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp cùng với một nam nhân đeo kính nhìn chững trạc hơn.

Người phụ nữ cất tiếng nói: “Chào mừng mọi người, cả tuần rồi nới gặp mặt lại, mọi người có nhớ chúng tôi không?”

Người nam nhân còn lại cũng nói tiếp theo: “Hôm nay chúng ta cùng quay lại với những màng đấu thật gây cấn nào.”

Người phụ nữ lại nói: “Trước đó thì mọi người đã hay tinh trường quân sự của toàn thể hệ thống mẫu hệ Đức Huy, nếu mọi người muốn cống hiến cho quân đội và trải qua cuộc sống đầy nhiệt huyết hãy đăng kí nhé!”

Trương Chi suy nghĩ một chút, bây giờ y biết hai nhóc này coi gì rồi, lúc đầu y cứ tưởng là hai nhóc chỉ coi đấu ma pháp bình thường nhưng hình như là không đơn giản như thế, bây giờ y lại hoài nghi Vu Mặc Vũ muốn Vu Thiên Ninh và Vu Doãn Kỳ đi trường quân đội thật sao?

Y đi ăn qua loa cái gì đó rồi định đi vào phòng ngủ tiếp.

Do vẫn còn sốt nhẹ nên mắt y cũng có hơi hoa một tí, đi vào phòng liền ình một cái nhảy lên ngủ.

Vu Mặc Vũ mới tắm xong định uống Nhuyễn Lực Đan, đi ra đến giường liền thấy một cái núi nhỏ nhấp nhô lên xuống.

Vu Mặc Vũ đi lại kéo chăn ra liền thấy Trương Chi nằm ngáy khò khò.

Vu Mặc Vũ nhướng mày nhìn y ngủ say sưa ngon lành, anh thử lây y nhưng y vẫn trời sập không dậy.

Anh định lây thêm mấy cái thì thấy Trương Chi cự mình mở mắt ra. Trương Chi nhìn thấy Vu Mặc Vũ liền câu mày.

“Sao anh cứ xuất hiện thế?” Trương Chi bỗng nhiên nói như thế làm anh có chút ngây ngốc, đây chẳng phải phòng anh sao? Đi nhầm còn hỏi sao anh lại ở đây?

Lại nhìn thêm một tí liền thấy mặt Trương Chi đỏ bừng, không lẻ bị sốt đến sản sao? Lấy tay sờ lên trán y, một xúc cảm mịn màng xoẹt qua tay anh, nhiệt độ có hơi cao. Thật sự là sốt rồi.

Vu Mặc Vũ từ trong không gian lấy ra một viên thuốc nhỏ, cho vào miệng Trương Chi rồi với tay lấy ly nước ở trên tủ đầu giường cho y uống vào.

Uống xong lại ỉu xìu nằm xuống ngủ say sưa ngọt ngào.

Vu Mặc Vũ cũng bất động chẳng biết làm gì y, lây chẳng tỉnh gọi chẳng nghe. Anh bế Trương Chi lên định đưa y về phòng trong đầu lại nghĩ nhẹ thật.

Đưa đến cửa, lấy tay gạt một cái mở của ra đưa Trương Chi đến giường, đặt y nằm xuống giường định rời đi thì bị Trương Chi kéo cổ không chịu buông ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi