TÌNH THÂM PHÙNG THỜI

Thời gian trôi nhanh, thời gian tựa như trôi qua trong nháy mắt.
Bốn mùa thay đổi, mỗi người, mỗi sự kiện, đều đang phát sinh thay đổi.
Ôn Khinh Hàn cùng Giản Ý Chi ở giới pháp luật từ nhân tài mới nổi lột xác thành bậc tiền bối có kinh nghiệm phong phú. Quy mô của Sở sư vụ Ức Hàm cũng theo thành tựu của hai người mà được mở rộng.
Sự nghiệp cùng gia đình của Thời Thanh Thu đều ổn, Studio đã tạo dựng được chỗ đứng trong làng giải trí. Một số diễn viên của công ty đều là những diễn viên tài năng, đồng thời có kỹ năng diễn xuất cùng có thực lực. Sau đó, nàng bắt đầu đầu tư, thành tích của nàng làm người ngưỡng mộ.
Nàng dành phần lớn thời gian ở Thành phố B, mỗi năm nàng đều dành thời gian để đi du lịch cùng gia đình.
Đối với nàng, công việc diễn xuất đã hoàn toàn trở thành một sở thích. Khi muốn quay phim, nàng liền chọn một kịch bản thú vị, sau đó dành hết tâm huyết cho công việc của mình. Những lúc khác, gia đình liền là quan trọng nhất.
Hiện tại, nàng đã giành được nhiều giải thưởng, ít ra ngoài đóng phim, trong lòng fan hâm mộ, nàng là một diễn viên gạo cội đầy tài năng.
Trong mười tám năm qua, ngoại trừ công việc đạt được thành tựu cao, Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu hài lòng nhất là con gái của hai người đã trưởng thành.
Ôn Như Tích, năm nay mười lăm tuổi.
Cô theo họ của Ôn Khinh Hàn, nhưng tính tình lại theo Thời Thanh Thu, vui vẻ hoạt bát, thường chọc cho người lớn cười ra nước mắt. May mà năng lực học tập là theo Ôn Khinh Hàn, khi mang bảng điểm về nhà, luôn luôn xếp hạng nhất.
"Tiểu Tích đi chơi với bạn học nào vậy? Kỳ nghỉ này bao lâu? Lúc nào cũng chạy ra ngoài chơi."
Đường Tĩnh Tuệ ngồi trên sô pha, nhận lấy trà Thời Thanh Thu đưa tới, híp mắt nhìn, hiện tại đã lớn tuổi, thân thể càng ngày càng yếu.
"Là cùng Khả Tâm đi chơi, là đứa nhỏ mà lần trước Tiểu Tích đưa về nhà ăn cơm a. Hôm nay vừa nhận được giấy báo nhập học từ một trường cao trung trọng điểm, hai đứa nhỏ đang rất vui, cho nên liền để hai đứa nhỏ đi đi."
Thời Thanh Thu ngồi cạnh mẹ mình, ăn xong rảnh rỗi liền trò chuyện giết thời gian.
“Ừ.” Đường Tĩnh Tuệ bật cười, ngữ khí ân cần, bà nắm lấy tay Thời Thanh Thu nói: “Đứa trẻ kia nhu thuận lanh lợi, rất đáng yêu, cùng Tiểu Tích rất hợp.”
Thời Thanh Thu cười tiếp tục nói: "Phải không? Hai đứa nhỏ đã hẹn vào cùng một trường cao trung, khi nhận được thông báo, cũng không biết vui mừng đến mức nào. Hôm nay Tiểu Tích không phải nháo con với Khinh Hàn, buổi tối hai đứa nhỏ đã hẹn ra ngoài chơi, sẽ không ăn cơm cùng chúng ta."
"Cũng không có việc gì, hai đứa nhỏ đi chơi cùng nhau mẹ cũnh yên tâm" Đường Tĩnh Tuệ xưa nay chưa từng lo lắng Ôn Như Tích sẽ trì hoãn việc học. Từ tiểu học, thành tích của nàng rất ổn định, chỉ cần không cùng học sinh xấu, bà cũng sẽ không nói nhiều.
“Không nói tới đứa nhỏ nữa.” Thời Thanh Thu từ trên ghế sô pha sờ lên máy tính xách tay để mở trang, “Mẹ, năm nay muốn đi đâu? Mẹ đã nghĩ tới chưa?"
"Năm nay ..." Đường Tĩnh Tuệ đeo kính lên, nhìn vào màn hình, nhưng ngẫm lại một lúc liền đơn giản đề xuất: "Mẹ cùng ba con còn chưa thương lượng với ba mẹ Khinh Hàn. Năm nay vừa vặn Tiểu Tích thi đậu trường cao trung trọng điểm, vậy để Tiểu Tích chọn là tốt rồi."
"Mẹ ..." Thời Thanh Thu bật cười, "Tiểu Tích làm sao chọn được cái này? Nơi nó muốn đến có thể không phù hợp với ba mẹ a."
Mặc dù Ôn Như Tích cũng là đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng tính tình chơi cũng không nhẹ, tóm lại là không giống như Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu.
Đường Tĩnh Tuệ tháo kính xuống, cười nói: "Cái này có sao đâu? Hai đứa con ở bên cạnh nó cùng nghĩ không được sao? Để nó chọn đi, xem như phần thưởng, mấy lão già chúng ta thật sự không nghĩ ra."
“Vậy được rồi, chờ nó trở về con sẽ hỏi một chút” Thời Thanh Thu không còn cách nào khác đành phải đồng ý trước.
Có tiếng bước chân truyền đến, là Ôn Khinh Hàn cùng Thời Hồng Lãng từ phòng ăn đi ra.
Mái tóc dài của Ôn Khinh Hàn mềm mại như nước chảy xõa ở sau lưng, thời gian đã mài đi lãnh đạm sắc bén của cô trước đây, hiện tại cô trầm tĩnh như cũ, càng lộ ra vẻ uy nghiêm.
Thời Thanh Thu quay đầu lại nhìn, cong môi hỏi: "Khinh Hàn, chị cùng ba nghiên cứu bộ trà xong rồi sao?"
“Ừm.” Ôn Khinh Hàn đáp lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Muộn rồi, chúng ta về nhà đi.”
Thời Hồng Lãng gật đầu nói: "Nên trở về, có lẽ Tiểu Tích đã về nhà rồi."
Đường Tĩnh Tuệ đi theo khuyên nhủ: "Con về đi, hai ngày nữa đưa Tiểu Tích về nhà ăn cơm. Nhớ để nó chọn nơi đi du lịch, nhưng đừng lãng phí kỳ nghỉ này a."
Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn nhìn nhau mỉm cười, sau đó chào tạm biệt ba mẹ rồi rời đi.
Quả nhiên, con gái đã về nhà từ lâu, nàng đang nằm trên ghế sô pha dùng điện thoại trò chuyện trên WeChat. Thấy Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn trở về, nàng liền ném điện thoại đi, bổ nhào vào người Thời Thanh Thu.
“Mami*!” Ôn Như Tích ngọt ngào hô một tiếng.
(*) Thời Thanh Thu sẽ là mami, Ôn Khinh Hàn sẽ là mẹ. Như vậy cho dễ phân biệt a.
"Hửm? Làm sao vậy?" Thời Thanh Thu cười ôm lấy thân thể cô, thanh âm vốn đã nhu hòa của nàng lại thêm chút sủng nịch: "Người lớn như vậy, còn muốn mami ôm, không xấu hổ sao?"
Ôn Như Tích buông tay ra, không quên hôn lên má Thời Thanh Thu một cái, "Không a, ôm mami của mình có gì mà xấu hổ?"
Ôn Khinh Hàn im lặng cười, đi tới ngồi xuống sô pha đơn, nhìn vợ và con gái của mình.
Thời Thanh Thu vốn là một người có tính tình nhu hòa, đối nhân xử thế tao nhã hữu lễ, sau khi có con gái lại càng thêm mấy phần như vậy. Có lẽ vì làm mẹ khiến nàng nhu hòa thêm mấy phần, qua nhiều năm như vậy độ nổi tiếng của nàng ở nước ngoài chỉ tăng không giảm.
Mặt mày của Ôn Như Tích cực kỳ giống Ôn Khinh Hàn, khi còn bé, Thời Thanh Thu thực sự lo lắng, vì sợ đứa nhỏ chính là một tiểu khối băng tinh.
Nghĩ đến tính tình nhàm chán của Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu càng thêm lo lắng.
Ý nghĩ này tồn tại trong lòng Thời Thanh Thu rất nhiều năm, dù sao đứa nhỏ mới mấy tuổi khó có thể nhìn ra gì. Lúc Ôn Như Tích được mấy tuổi liền không thích mặc quần áo mà lăn lộn trên giường.
Cho đến khi Ôn Như Tích lên tiểu học, nỗi lo lắng của Thời Thanh Thu mới dần giảm bớt. Bộ dáng non nớt nhưng có mấy phần lạnh lùng của Ôn Như Tích chẳng liên quan gì đến tính tình cả.
Thời Thanh Thu ôm con gái cùng đi tới ngồi trên sô pha, sau đó cười giáo dục: "Con đó, đã lớn như vậy còn thích hồ nháo, mẹ con khi còn bé cũng không nghịch ngợm như vậy."
Ôn Như Tích liếc mắt nhìn Ôn Khinh Hàn cười nói: "Con nhìn ra được."
Ôn Khinh Hàn không chơi đùa với hai mẹ con các nàng, đảm nhiệm vai nhân vật trầm tĩnh, ngữ khí bình ổn nói: "Được rồi, mau tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút. Trẻ con không được chơi muộn như vậy."
Ôn Như Tích le lưỡi yếu ớt phản bác: "Con nào có còn nhỏ nữa a? Hai năm nữa con liền trưởng thành."
Thời Thanh thu xoa đầu cô, nhỏ giọng thúc giục, "Được, mau đi đi, tắm rửa rồi đi ngủ. Không được phép trốn ở trong chăn chơi điện thoại."
Ôn Như Tích cong môi, vươn tay túm lấy mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa của mình, do dự không muốn đi.
"Sao vậy? Muốn nói cái gì?" Thời Thanh Thu sờ mặt cô hỏi.
Ôn Như Tích ra vẻ đáng thương nhìn Thời Thanh Thu, sau đó nhìn sang ánh mắt hoài nghi của Ôn Khinh Hàn, ho khan một tiếng, hỏi bên tai Thời Thanh Thu: "Mami, con lên cao trung có thể yêu đương không?"
Thời Thanh Thu mở to mắt, vừa định hỏi cô cái gì, thanh âm của Ôn Khinh Hàn lạnh lùng truyền đến: "Không được."
Thời Thanh Thu đột nhiên không nhịn được cười, nhịn không được cười thành tiếng.
Như cảm thấy mình quá lạnh nhạt, Ôn Khinh Hàn chậm rãi nói thêm, "Trước khi vào đại học, không được phép yêu đương. Sau khi vào đại học, nếu như có người thích, nhất định phải xác định rõ tâm ý của mình cùng đối phương, yêu thì yêu không được phép nửa vời."
Thời Thanh Thu nén cười đến bụng đều đau.
“Mami…” Ôn Như Tích mang vẻ mặt cầu xin, ôm Thời Thanh Thu làm nũng “Mami nhìn mẹ kìa, con không có nửa vời, con không thể yêu đương sao..."
Ôn Khinh Hàn lại phun ra một câu: "Không được."
"Mami..." Ôn Như Tích chớp chớp mắt với Thời Thanh Thu, cô đã từ bỏ việc trao đổi với Ôn Khinh Hàn.
Cô không thể cùng mẹ câu thông, quyết định sự tình một bước đều không lui. Nhưng mẹ của cô lại nghe lời mami, cho nên chỉ cần giải quyết mami là được rồi.
“Được rồi, trở về phòng tắm rửa rồi ngủ đi, chuyện này chúng ta thương lượng sau.” Thời Thanh Thu bất đắc dĩ sờ sờ tóc Ôn Như Tích, ngữ khí có chút cứng rắn: “Nhanh đi, nếu không sẽ không có thương lượng."
“Được a, đi thì đi.” Ôn Như Tích vội vàng thu điểm yếu ớt, lủi thủi trở về phòng nửa giây cũng không dừng lại.
Trong nhà này, mẹ của cô là bộ dạng lạnh như băng, còn mami dịu dàng dễ nói chuyện. Nhưng thật ra, mẹ cô lại sẽ không phát cáu, luôn là bộ dáng bình tĩnh như vậy.
Mami thì khác, suy cho cùng mami là người có thể khiến mẹ phải cúi đầu, đây mới là người có địa vị nhất trong nhà, cô nào dám làm càn a?
Thời Thanh Thu kéo Ôn Khinh Hàn vào phòng, đẩy cô đi tắm.
Chờ Thời Thanh Thu tắm xong đi ra, nàng nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đang ngồi bên giường, hai tay chống bên cạnh, đầu cúi xuống không biết đang nghĩ gì.
Thời Thanh Thu hiểu rõ cười cười, cầm khăn lau tóc quay vào phòng tắm treo lên, sau đó đi ra rót một cốc nước rồi ngồi vào bên cạnh cô.
Ôn Khinh Hàn cầm lấy cốc nước, im lặng không nói.
Thời Thanh Thu đưa tay sờ lên lông mày cô, không nhịn được cười nói: "Ôn Bảo Bảo, sao chị lại cau mày? Có sự kiện trọng đại nào đáng để Ôn đại luật sư của chúng ta phiền muộn như vậy a?"
Ôn Khinh Hàn uống một ngụm nước trong cốc, mím chặt môi nhìn Thời Thanh Thu, nghiêm giọng nói: "Tiểu Tích sao đột nhiên muốn yêu đương? Nó mới mười mấy tuổi."
Khi ở độ tuổi đó, cô thậm chí còn không biết mình thích gì, chỉ là thực sự muốn nhìn thấy Thời Thanh Thu mà thôi. Cô không biết mình có thích hay không, cũng chưa nghĩ đến mình sẽ có tình yêu như thế nào.
Thời Thanh Thu giương khóe môi, ngón tay trượt xuống, nhẹ véo má cô, kéo môi cô ra thành hình vòng cung kỳ quái, sau đó trấn an nói: "Đừng lo lắng, Tiểu Tích có thể chỉ nói một chút mà thôi. Từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, trong nhiều phương diện nhìn cũng rất giống chị. Cho nên tin tưởng đứa nhỏ một chút, đứa nhỏ là con gái của chúng ta a."
“Mong là vậy.” Ôn Khinh Hàn thở dài, đặt ly nước lên bàn đầu giường, cùng Thời Thanh Thu tiến lên giường.
Ôn Khinh Hàn dựa vào đầu giường, Thời Thanh Thu kéo chăn bông che bụng của hai người, sau đó nghiêng người ôm lấy eo cô.
Thời Thanh Thu tựa trên vai cô, cảm khái nói: "Thời gian trôi thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, Tiểu Tích đã sắp vào cao trung rồi."
“Sao vậy?” Ôn Khinh Hàn ôm nàng vào lòng, “Em đột nhiên cảm thấy chúng ta già đi sao?"
“Chẳng lẽ không phải sao?” Thời Thanh Thu khẽ thở dài, sau đó lại cười nói, “Tiểu Tích mỗi một ngày đều đang trưởng thành, như nó đã nói, hai ba năm nữa nó sẽ trưởng thành. Nó trưởng thành, chúng ta liền già đi, nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ như bộ dáng chúng ta đi học trước kia vẫn là ngày hôm qua."
Những ngày tháng kia tùy tiện bay qua giống như chưa hề trôi đi, nàng vẫn là diễn viên mới chớm nở, Ôn Khinh Hàn vẫn là học sinh có thành tích ưu tú.
Hai người phấn đấu trong lĩnh vực của riêng mình, đã từng nghĩ quan hệ của mình cùng đối phương không hơn không kém.
Về sau, hai người kết hôn với lý do sẽ không thể xa nhau, sau đó, hai người yêu nhau.
“Không sợ.” Ôn Khinh Hàn ôm chặt nàng, hôn lên đôi mắt vẫn như cũ động lòng người của nàng, “Tôi ở bên cạnh em, cùng em già đi.”
Hốc mắt Thời Thang Thu có chút ươn ướt, trong lòng đột nhiên có chút không cam lòng, vùi đầu vào cổ Ôn Khinh Hàn, nghẹn ngào nói: "Nửa đời người đều đi qua, thời gian làm sao có thể trôi qua nhanh như vậy? Em còn chưa trải qua đủ... "
Ôn Khinh Hàn không khỏi thì thào, sờ sờ mái tóc dài của nàng, cười trấn an nàng: "Còn nửa đời người."
Thời Thanh Thu lắc đầu: “Không đủ, quá ngắn.” Nàng dừng một chút, hít thật sâu hương vị trên thân thể Ôn Khinh Hàn, khẽ cười nói: “Nếu như có kiếp sau, em còn muốn đi cùng chị.”
Trông nàng giống như hài tử đang lập ước định, nhưng dù vậy, những lời này cũng khiến trong lòng Ôn Khinh Hàn dâng lên tình triều mãnh liệt.
“Kiếp sau dài như vậy, còn muốn đi cùng tôi, em không mệt sao?” Trên môi Ôn Khinh Hàn ngậm lấy ý cười.
Thời Thanh Thu nghiêm túc lắc đầu nhìn cô, ánh mắt thâm tình tựa như nhìn thẳng vào trái tim cô, từ tốn nói: "Nếu có kiếp sau, em nhất định phải làm những việc em chưa kịp cùng chị làm. Mỗi ngày cùng chị ăn điểm tâm, cùng chị lên lớp, chờ chị tan học trở về ký túc xá, đuổi đi những học tỷ cùng học trưởng thích chị, còn có học đệ học muội nữa."
Nói nói, hốc mắt Thời Thanh Thu dần đỏ lên.
Ôn Khinh Hàn sờ khóe mắt cô, thanh âm khàn khàn cười nói: "Còn nữa không? Tôi đang nghe đây."
Trong mắt Thời Thanh Thu có một tầng mương mù mờ mịt, nhớ tới kiên trì cùng ngoan cường của Ôn Khinh Hàn những năm kia, thanh âm của nàng nghẹn ngào nói: "Sau đó, buổi tối trốn ở trong chăn thầm nghĩ đến chị, mỗi ngày còn nghĩ nên tìm đề tài gì để trò chuyện với chị. Dù sao thì chị là hồ lô muộn tao, rất dễ bị lạnh nhạt. Sau đó, em đều tham dự mỗi buổi lễ trao giải của chị, bằng mọi cách có thể xuất hiện trước mặt chị, để chị quen thuộc em, không thể bỏ rơi em. Cuối cùng, cùng chị tốt nghiệp, cùng chị làm việc, cùng sống với chị..."
Thời Thanh Thu cắn cắn môi, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào hít mũi một cái.
Ôn Khinh Hàn cúi người hôn lên mắt nàng, mỗi lời nói của nàng đều giống như con dao hai lưỡi, vừa chuộc lỗi chính mình lạ cắt đau chính mình.
Thời Thanh Thu chống đỡ vai Ôn Khinh Hàn lắc đầu, nước mắt lưng tròng khiến nàng không thể nhìn rõ mặt Ôn Khinh Hàn.
"Nếu như có kiếp sau, em muốn nếm thử trái đắng mà chị đã từng nếm."
Một giọt nước mắt lại rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay Ôn Khinh Hàn, cô đau lòng đến mức không nói nên lời.
“Chị có thể thích người khác, nhưng cuối cùng nhất định phải thích em.” Thời Thanh Thu nín khóc mỉm cười, nước mắt lấp lánh không ngăn được tình yêu vương vấn, “Đừng để em chạy đến điểm cuối cùng, đừng để em một mình chạy sai đường, cũng đừng để em thua trận đấu này..."
Từ việc không dám đi một bước, đến nguyện ý vì một kết quả mà dũng cảm bước ra, đây là Ôn Khinh Hàn dạy cho nàng.
Chỉ cần là Ôn Khinh Hàn, như vậy nàng có thể đạt điểm đối đa trong lớp học này.
“Nói ngốc cái gì vậy?” Ôn Khinh Hàn ép đầu nàng vào trong ngực mình, hôn lên trán nàng nói “Sẽ không có người khác, chỉ có một mình em, tôi không thích người khác.”
“Đây là chị nói, không cho phép đổi ý.” Nàng hít hít mũi, gối vào trong ngực Ôn Khinh Hàn, nước mắt cọ vào ngực Ôn Khinh Hàn.
"Là tôi nói, một chữ cũng sẽ không đổi."
Lời nói của Ôn Khinh Hàn trầm ổn lại hữu lực giống như nhịp tim của cô, văng vẳng bên tai Thời Thanh Thu.
Ôn Khinh Hàn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, cô không biết còn có kiếp sau hay không, cô chỉ biết là dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ không để cho Thời Thanh Thu phải chịu khổ sở như vậy.
Đây là người yêu mà cô đã nâng trong tay cả đời, là người mà cô ngay cả ôm chặt cũng sợ cấn đau.
Nếu thực sự có kiếp sau, hãy để cô yêu Thời Thanh Thu trước, giống như kiếp này, chờ Thời Thanh Thu quay đầu lại, chỉ cần nàng quay đầu lại liền có thể nhìn thấy cô.
Thời Thanh Thu lau đi nước mắt, ngẩng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, sau đó tiến lại gần cắn môi dưới của cô.
Hai người đầy mắt tình ý hôn nhau.
Sau khi tắt đèn, Thời Thanh Thu phủ chăn bông lên cho Ôn Khinh Hàn, nhỏ giọng thì thầm: "Em đi xem Tiểu Ôn Bảo Bảo một chút, rất nhanh liền quay lại."
Ôn Khinh Hàn siết chặt lòng bàn tay của nàng "Được, vậy tôi xem điện thoại một chút."
Thời Thanh Thu nhẹ xuống giường ra khỏi phòng, đèn trong phòng Ôn Như Tích đã tắt, Thời Thanh Thu gõ cửa rồi mở cửa đi vào.
Đầu giường có một ánh sáng yếu ớt, khi nàng bước vào nháy mắt lại tối.
Thời Thanh Thu mỉm cười, đi tới nói: "Tiểu Ôn Bảo Bảo, mami đã nói là không được phép trốn trong chăn chơi điện thoại."
Ôn Như Tích ôm chăn bông, lộ ra đôi mắt đen sáng ngời, "Mami..."
Thời Thanh Thu bật đèn, ngồi bên giường chỉnh kín chăn cho cô. "Tắt đèn chơi điện thoại sẽ không tốt cho mắt, thực sự muốn chơi thì mở đèn a."
"Dạ..." Ôn Như Tích trong chăn cười hai tiếng, "Con nói với Khả Tâm mấy câu liền ngủ ngay."
Giản Ý Chi nhướng mày, Giản Khả Tâm, con gái của Giản Ý Chi và Phó An Nhiên.
Ba mẹ trước kia đã từng táp hợp nàng với Ôn Khinh Hàn, nhưng hiện tại tốt hơn để con gái nàng tự do, nhưng vẫn cùng con gái của Giản Ý Chi cùng một chỗ.
"Hai đứa..." Thời Thanh Thu hít một hơi thật sâu, muốn nói lại thôi, nhìn thấy ánh mắt của Ôn Như Tích lóe lên, lại không thể không nói: "Người con vừa nói muốn yêu đương, chẳng lẽ con thích Khả Tâm sao?"
Ôn Như Tích chớp mắt nhanh mấy cái, sau đó dưới chăn bông lắc đầu nguầy nguậy, "Không không không, con chỉ hỏi một chút mà thôi..."
Thời Thanh Thu cau mày nghi ngờ, không chút do dự kéo chăn bông xuống, quả nhiên mặt đứa nhỏ có chút ửng hồng.
"Mami..." Ôn Như Tích lại kéo chăn bông lên, lúc này là ngượng ngùng.
Thời Thanh Thu đỡ trán, giật mạnh chăn bông, "Ngồi dậy, mami có chuyện muốn nói với con."
Nhìn thấy trên mặt mami không còn ý cười, Ôn Như Tích nhanh chóng ngồi dậy, nắm chăn bông nghe giáo huấn.
Thời Thanh thu thấy vậy, lại không đành lòng liền mỉm cười sờ đầu cô, "Đừng khẩn trương như vậy, mami có mấy lời nhất định phải nói với con. Về phần khác, nghe xong về sau con có thể tự mình quyết định."
Đôi mắt to của Ôn Như Tích chớp chớp mấy cái, sau đó nặng nề gật đầu.
Thời Thanh Thu nhìn cô chằm chằm, thanh âm êm ái nói: "Mami cùng mẹ con không hạn chế suy nghĩ của con, bởi vì con là con gái của chúng ta, chúng ta tin con có thể làm mọi thứ khiến con hài lòng, cũng khiến chúng ta hài lòng, kể cả chuyện yêu đương. Điều hiện tại mami muốn nói cho con rất đơn giản, con phải xác định được tâm tư của mình, xác định xem mình là nhất thời hay thực sự thích một người. Con không thể vì trải nghiệm cảm giác yêu đương mà đi yêu đương, con phải có trách nhiệm với bản thân và đối phương. Khởi đầu tốt nhất của một mối quan hệ chính là yêu thích lẫn nhau."
Khuôn mặt Ôn Như Tích vùi vào trong chăn bông, chỉ lộ ra đôi mắt, không biết là biểu cảm gì, chỉ thấy hai mắt nhìn thẳng vào Thời Thanh Thu.
Một lúc sau, cô kéo chăn bông xuống một chút, đến gần Thời Thanh Thu, khẽ hỏi: "Mami, vậy mami cùng mẹ cũng là như vậy sao? Con đã nghĩ tới lâu lắm rồi."
Thời Thanh Thu khẽ mỉm cười, ôm lấy cô nhẹ nhàng nói: "Chúng ta thực sự suy tính cực kỳ lâu, mẹ con còn suy tính lâu hơn mami. Những gì mẹ con vừa nói có chút nghiêm khắc, nhưng không có gì sai cả, yêu thì yêu không được phép nửa vời. Giản a di cùng Phó a di nhất định cũng sẽ dạy Khả Tâm như vậy. Tiểu Ôn Bảo Bảo, con hiểu không?"
Ôn Như Tích xoa nhẹ mặt Thời Thanh Thu, tự lẩm bẩm một mình: "Vậy con sẽ xác định một đoạn thời gian, xem con có thực sự thích cậu ấy không..."
“Ừm, rất ngoan.” Thời Thanh Thu mỉm cười hài lòng.
Đây thật là trò giỏi hơn thầy a, nhìn con gái lại nhìn Ôn Khinh Hàn, cái này mami liền bị ném xuống mười mấy con phố.
Thời Thanh Thu bảo cô nằm xuống, đắp chăn bông, nàng vừa định nói chúc ngủ ngon, cô đã nắm lấy tay Thời Thanh Thu.
"Mami, con có một vấn đề. Sao mami luôn gọi con là Tiểu Ôn Bảo Bảo vậy? Chẳng lẽ còn có đại Ôn Bảo Bảo nữa sao?"
"Ừm ... cái này ..." Thời Thanh Thu liếm môi cười, sau đó búng trán Ôn Như Tích, vui vẻ nói: "Bởi vì con còn nhỏ, cho nên liền gọi là Tiểu Ôn Bảo Bảo. Được rồi, mau ngủ đi, không được chơi điện thoại nữa. "
Thời Thanh Thu thầm nghĩ, tuyệt đối không thể để con gái biết mẹ nó là Đại Ôn Bảo Bảo, nếu không sẽ không giữ được uy nghiêm của ai kia.
Dỗ con gái xong, Thời Thanh Thu định quay về phòng, sau khi nghĩ xong nàng lại vào thư phòng.
Cuốn nhật ký của Ôn Khinh Hàn bị khóa trong ngăn kéo, cô vẫn giữ thói quen viết nhật ký. Sau bao nhiêu năm, cuốn nhật ký đầy ắp lại bị Thời Thanh Thu đổi đi.
Thời Thanh Thu thỉnh thoảng lại xem nhật ký của cô, cả hai biết rõ nhưng không nói ra.
Kể từ khi có con gái, cuốn nhật ký của Ôn Khinh Hàn dần thêm nhiều nội dung về con gái.
Niềm vui khi con gái chào đời, cảm xúc khi lần đầu tiên được tắm và mặc quần áo cho con, những lo lắng khi con bắt đầu đi học mẫu giáo đều được ghi lại từng chi tiết.
Đồng thời, những điều đã xảy ra của Thời Thanh Thu cũng sẽ được viết ra, chẳng hạn như kỷ niệm ngày cưới của hai người, chẳng

1 2 »

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi