TÍNH TOÁN CHI LI

Mấy ngày sau đó đặc biệt sóng yên biển lặng. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được áp lực: vẫn theo chị Tào chỉnh lý báo cáo và viết báo cáo về chống rửa tiền, về động thái của các khoản tiền lớn, và thậm chí là về khảo sát tính toán số lần quẹt thẻ trên máy POS. Vị trí ban đầu của tôi được một chị gái khác tạm thời thay thế, khi nào người mới đến, sẽ giao cho người mới. Mọi người tự làm việc của mình, ngoài Tiểu Lý tỏ ra bám tôi thái quá ra thì đều rất bình thường, đến nỗi tôi có tập trung quan sát thế nào cũng không tìm ra được ai là kẻ chụp lén chột dạ.

Hôm Mộ Vũ đến nộp chi phiếu, đúng lúc tôi đang giúp Tiểu Lý xếp tiền xu. Gần đây có một tiệm đồ ăn sáng mới khai trương không lâu, suốt ngày đến chỗ chúng tôi đổi tiền xu và tiền lẻ. Ngày xưa chúng tôi còn có thể thu chút phí thủ tục, nhưng từ khi Ngân hàng Nhân dân biến thái ra văn kiện không cho phép các ngân hàng thu phí khi thu – đổi tiền lẻ thì những người đổi tiền lẻ hầu như không kiêng sợ gì cả. Trong một buổi sáng, một nhân viên trực quầy không làm gì khác cũng không thể xếp hết hai nghìn tệ tiền xu. Tôi và Tiểu Lý vừa xếp năm mươi xu thành một bó vừa nhỏ tiếng oán trách. Bà nó, đúng là cơ quan chính phủ không biết nỗi khổ dân gian. Mở ngân hàng cũng phải có vốn. Bắt ngân hàng bỏ bao nhiêu tiền ra nuôi chúng ta lao động nghĩa vụ không thu phí, bộ tưởng ngân hàng là doanh nghiệp nhà nước à? Nó là doanh nghiệp, một doanh nghiệp lấy lợi nhuận làm mục đích.

Chị Tào nói rất nghiêm túc, rằng bất kỳ cơ quan và cá nhân nào cũng phải có trách nhiệm với xã hội. Chúng tôi lẳng lặng trợn mắt.

Lúc Mộ Vũ bước vào, rất nhiều người trong phòng kinh doanh chào hắn. Vì rửa xe mà hắn rất thân với nhóm chúng tôi. Như mọi khi, Tiểu Lý vẫn tiếp đãi với một bầu nhiệt tình chan chứa. Tôi nhìn hai người đó bất đắc dĩ mà vẫn nói chuyện tỉnh bơ, trong lòng thầm nghĩ sao hai người diễn giỏi thế? Thi thoảng Mộ Vũ lại lia vài ánh mắt hờ hững qua chỗ tôi, làm xong nghiệp vụ còn sang nói chuyện với tôi mấy câu, tự nhiên đến mức khiến tôi ngơ ngẩn cảm thấy hình như chưa có chuyện gì xảy ra. Bình thường vẫn lên mạng nói chuyện, nhớ lắm lắm thì gọi điện cho Mộ Vũ, có lúc gọi số của Dương Hiểu Phi rồi bảo Mộ Vũ nghe máy. Lúc cầm điện thoại, mỗi phút mỗi giây đều muốn bắt lấy sự dịu dàng của hắn không buông, bấy giờ mới nhận ra ngày xưa thỏa sức tận hưởng thật là phung phí 

Ngô Việt ngoài lo lắng ra thì cũng có chút vui mừng. Nó nói: An Nhiên, cuối cùng mày cũng có thời gian ở bên người anh em này rồi, cho dù lúc ăn cơm uống rượu đều hơi lo ra, cứ dăm ba câu lại nói về em dâu, nhưng ít nhất là có một người sống đi với tao, hơn nữa tiền còn được cưa đôi.

Cứ thế mơ mơ màng màng bình yên được một tuần. Hôm đó, Dương Hiểu Phi sang. Những người khác đều diễn rất tốt, chỉ có gã vừa vào cửa là thậm thò thậm thụt, hận không thể giấu tấm thân mập mạp của mình vào trong kẽ hở dòng người. 

Tôi bật loa lên gọi gã. Gã nhích tới một cách cực kỳ thiếu tự nhiên.

“Anh An Nhiên.” -Gã nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Qua đây làm gì?” 

“Chuyển chi phiếu cho ông chủ Kim…” 

Đệt, dạo này ông chủ Kim càng ngày càng tỉnh, chi phiếu đưa đại cho ai cũng không sợ. “Chuyện này thường là anh Hàn cậu qua làm mà?” -Tôi đón lấy chi phiếu và thẻ, bắt đầu điền hóa đơn cho gã. 

“Ảnh bận…” 

“Ừa!” 

Dương Hiểu Phi ra về. Tôi nghĩ thế nào cũng thấy kì. Chắc chắn có chuyện!

Sau khi tan làm gọi cho Mộ Vũ, điện thoại hắn bất ngờ đang tắt máy. Tôi lập tức liên lạc với Dương Hiểu Phi. Gã nói điện thoại của anh Hàn bị hư rồi, đang đi sửa điện thoại. Tôi hỏi sao hư, Dương Hiểu Phi bảo lỡ tay làm rớt. Mẫu điện thoại của Mộ Vũ nổi tiếng xài bền, thực ra muốn “lỡ tay” làm rớt làm hư cũng không dễ. Quan trọng nhất là cái kiểu nói chuyện thiếu tự tin của Dương Hiểu Phi. Bình thường tôi có sỉ vả gã thế nào thì gã cũng có thể xem là người thân hờ của tôi. Chút động tác nhỏ của gã, tôi vẫn có thể nhìn thấu được. 

“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” -Tôi hỏi. 

“Không, tốt lắm ạ! Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.” 

“Thật không? Thế lát nữa tôi qua tìm mấy cậu!” -Tôi nói. 

“A.” -Dương Hiểu Phi hơi hoảng: “Anh đừng đến!” 

“Tại sao?” 

“Tại đang có điều tra mà? Anh đừng sinh sự vào lúc này nữa.”

“Bên điều tra tìm các cậu rồi à?” 

“…”  -Dương Hiểu Phi bắt đầu ậm ự. 

“Đúng không?” -Sự chần chừ của gã hầu như đã chứng thực suy nghĩ của tôi. Tôi còn lấy làm lạ là sao yên ả thế này, hóa ra sóng dữ không ở bên tôi. “Dương Hiểu Phi cậu mau nói thật cho tôi biết. Chuyện gì đã xảy ra?” 

“…Chuyện mấy ngày trước rồi ạ. Người của cơ quan anh mang ảnh anh đến chỗ bảo vệ tiểu khu hỏi han, hỏi anh có thường xuyên ra vào chỗ này không, thường hay qua lại với ai, có thường xuyên ở lại qua đêm không. Một trong các bảo vệ là đồng hương của em, về sau nó mới nói cho em biết chuyện này. Đồng hương của em còn bảo đám người đó mang thẻ công tác của trụ sở các anh, bảo là tìm hiểu cuộc sống của nhân viên ngoài giờ làm. Người của cơ quan anh còn làm thân với giám đốc quản lý cơ sở hạ tầng của tiểu khu này, không biết đã cho lợi ích gì mà họ đồng ý cho xem đoạn băng ghi hình của máy quay ngoài cổng. Cũng may là máy quay đó vừa khéo bị ngọn đèn lồng được mắc lên trước cổng hồi năm ngoái che hơn một nửa… Em nói với đồng hương của em rồi, hơn nữa còn nhờ nó chuyển lời cho anh em của nó, sau này ai hỏi gì cũng bảo không biết, không rõ, không nhớ. Đám người đó còn đỡ. Thủ đoạn hơi đáng ghét, nhưng cũng chỉ điều tra bên lề, hỏi han, quan sát, không nói gì bậy bạ. Lúc cuối, đồng hương của em còn thắc mắc hỏi em là sao họ lại đến tiểu khu của người khác để điều tra nhân viên của mình… Kinh tởm nhất là đám còn lại. Họ đến tận công trường để tìm anh Hàn…” 

“Ai? Lúc nào?” -Tôi thoáng ngớ ra. Chuyện này Mộ Vũ chẳng nói với tôi chữ nào. Ngày nào cũng liên lạc nhưng hắn lại không nói cho tôi biết. 

“Sang được ba lần rồi. Giám đốc Vương của ngân hàng anh cầm đầu, những người khác thì em không biết… **, vừa đến là la hét, làm ầm lên. Anh cũng biết các công nhân quanh năm suốt tháng làm bạn với vữa đất cát đá, khó khăn lắm mới có “thị” để hóng. Họ làm ầm lên như vậy ảnh hưởng đến rất nhiều người. Làm nhỡ việc không nói, chỉ những thứ mà họ nói trước mặt anh Hàn thôi đã khó nghe lắm rồi. Cứ hở ra là hỏi hai anh có quan hệ không chính đáng gì, sao lại có ảnh nóng này nọ. Đờ mờ, còn ảnh nóng nữa chứ. Anh Hàn không thèm quan tâm đến họ, họ bèn cầm ảnh của anh hỏi mọi người xung quanh có biết anh không, có thường xuyên đến tìm anh Hàn không, còn hỏi có phải tay anh Hàn bị què vì anh không… Nào là anh em không thể nào tốt đến mức này… Anh Hàn mà không kéo em lại, em đã đánh lão từ lâu rồi… Lần thứ hai đến còn quá đáng hơn. Không tìm anh Hàn, mà lôi luôn mấy công nhân ở công trường ra hỏi, còn ghi âm nữa chứ. Cái quái gì thế? Mẹ nó! Bộ tưởng mình là cục công an chắc? May mà lúc đó anh Sáu ở đó, lấy gậy sắt đuổi đi luôn… Gần đây nhất là ngày hôm trước…” 

“Hôm trước?” -Tối hôm qua hắn còn gọi cho tôi. 

“Hôm trước bỗng dưng thay đổi chiến thuật. Một mình người ta đến tìm anh Hàn, rồi còn cố tình kéo ảnh sang một bên. Em đâu yên tâm nên có qua nghe lén. Nào ngờ thằng chó đó bảo lúc họp anh bảo anh không thân với anh Hàn, chỉ là bạn bè bình thường thôi; còn bảo anh đã ghê tởm hết một lúc lâu khi nhìn thấy ảnh, anh bảo anh rất hối hận. Mẹ nó! Còn giả tạo thấy tiếc cho anh Hàn nữa…”

Không biết từ lúc nào, những ngón tay cầm điện thoại đã trở nên lạnh toát…nhưng con tim lại bập bùng lửa giận… Hay lắm, đến chiêu này mà cũng dùng được, rốt cuộc tôi có thù oán gì lớn với ông hả?!

“Thế Mộ Vũ nói gì?” -Tôi cố gắng kiểm soát cảm xúc, hỏi một cách khó khăn. 

“Ảnh không nói gì hết, em thực sự phục anh Hàn sát đất. Anh An Nhiên anh biết không? Mấy người đó làm dữ như vậy mà anh Hàn từ đầu đến đuôi không thèm bố thí cho họ chữ nào…” 

Tôi nghĩ mình sắp không nén được lửa nữa. Bà nó! Hắn cũng không bố thí cho tôi chữ nào. Tôi không thể tưởng tượng được rốt cuộc tối hôm trước hắn đã nhẹ nhàng bàn bạc với tôi về những chủ đề như là “trời lạnh rồi”, “tóc dài ra rồi” trong tâm trạng thế nào.

“Sao nó có thể diễn đạt như vậy nhỉ?” -Tôi gần như tự hỏi chính mình.

Ở bên đó, Dương Hiểu Phi tiếp tục nói: “Với tính của anh, anh chắc chắn sẽ làm ầm lên khi biết chuyện. Hơn nữa chỉ có lúc gọi điện cho anh, ảnh mới gắng gượng được. Cứ buông điện thoại xuống là ảnh lại ở lì trong phòng. Ngoài mặt cũng không thấy gì. Nếu gần đây em không nhìn thấy đầu lọc thuốc lá trong sọt rác mỗi ngày, em thực sự sẽ tưởng ảnh là gang thép…”

“Thuốc lá? Nó hút thuốc sao tôi không biết?” -Tôi lại cả kinh. Mấy ngày qua, rốt cuộc tôi đã bỏ lỡ chuyện gì? 

“Chuyện mới đây thôi. Hôm đó ảnh nói với em là bỗng dưng muốn biết cảm giác của anh khi hút thuốc, sau đó bèn châm một điếu… Thuốc đó còn là gói Little Panda mà anh Ngô để lại.” 

“Mức khởi điểm cao thế!” -Tôi nhận ra bây giờ mình cũng cần lắm một điếu: “Thế…thế vụ điện thoại thì sao?” 

Dương Hiểu Phi tiếp tục chửi rủa một cách phẫn nộ: “Mấy công nhân bên chỗ tụi em làm hư đó. **, tức chết em rồi. Bình thường anh Hàn cực kỳ tốt với mọi người, nhưng có tốt đến đâu thì vẫn có người ghim ảnh.”

“Tại sao?” 

“Thì đố kỵ đó…Lúc đầu đều là thợ như nhau, mà bây giờ anh Hàn không khác gì quản đốc của tụi em. Bộ phận Dự án Thịnh An có việc gì cũng tìm ảnh dàn xếp. Chắc chắn có người sẽ chướng mắt, bình thường muốn tìm điểm yếu của ảnh tìm không ra, bây giờ xảy ra chuyện này, anh nghĩ họ không thừa cơ xả hận à? Lúc đầu chỉ cạnh khóe, sau đó ngày càng trắng trợn, bây giờ thì lời đồn gì cũng có, khó nghe thế nào cũng có, nói anh Hàn và ông chủ Kim và quản lý Thịnh An đều mập mờ không rõ… Đụ…cái quái gì thế? Mỗi hai ba người thôi mà tức thật.”

“…”  -Tôi ra sức xoa trán, một lúc lâu không nói nên lời: “…Điện thoại thì sao… điện thoại hư như thế nào?” 

“Bây giờ trời chuyển lạnh rồi, phải chống rét cho công trình. Dương Đầu Hói đắp đất mỏng quá, anh Hàn bảo nó thế này không được, mà nó không thèm quan tâm. Sau đó vừa hay điện thoại anh Hàn réo lên. Lúc ảnh bắt điện thoại, Dương Đầu Hói dùng cán xẻng sắt đâm lên tay anh Hàn một cái. Lúc đó điện thoại văng ra đập lên trên đá, mặt sau bị hư, rớt cả pin ra. Anh Hàn giận lắm, hỏi nó muốn gì. Thằng khốn đó còn nói nhập nhằng là không cố ý, chỉ là một cái điện thoại cũ nát thôi mà, để nó sửa cho. Anh Hàn kiểm tra dây điện thoại, rồi mở máy lên xem thử, bảo không sao, cũng không nhiều lời với nó. Nào ngờ Dương Đầu Hói làm một câu: quý thế này, người tình nào tặng vậy? Bên ngân hàng hay bên Thịnh An… Lúc đầu anh Hàn còn cản em không cho em đánh nó. Nghe câu đó xong, ảnh quay đầu lại đấm cho nó một phát luôn. Sau đó thì trở thành ẩu đả…”

“Nó còn một tay mà vẫn đánh nhau được à? Không bị thương chứ?” -Tôi nhận ra sau lưng tôi Hàn Mộ Vũ đúng là cái gì cũng dám làm.

“Anh An Nhiên, anh không biết chứ thực ra anh Hàn đánh nhau giỏi lắm. Ảnh không bao giờ bắt nạt ai, nhưng nếu người ta quá đáng quá thì ảnh cũng không sợ phiền phức… Hơn nữa có em ở đó sao có thể để ảnh bị lép vế được?”

Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Giỏi đánh nhau như vậy sao không đánh chết cái đám điều tra kia đi?”

“Thì ảnh lo cho anh mà. Nếu không sợ liên lụy đến anh, ảnh cần gì phải nhẫn nhịn như thế? …Á, anh Hàn về rồi, không nói nữa không nói nữa. Phải rồi, không phải em nói cho anh biết đâu nhé…”

Gã mập vội vàng cúp máy, chỉ còn một mình tôi tức đến run rẩy ở bên này.

Tôi nhớ đến lời ông chú ở trụ sở nói với tôi. Chú nói con ngây thơ quá.

Hôm đó chú gọi tôi đến nhà, đóng cửa lại, vừa mở miệng đã hỏi ngay về chuyện mấy bức ảnh. Tôi cũng thấy lạ. Chẳng phải chuyện này chỉ có tổng giám đốc trụ sở, các giám đốc chi nhánh, và chị Tào mà tôi trực thuộc biết à? Sao chưa hết một ngày chú tôi cũng hay tin vậy? Chú nói con ngây thơ quá, tin tức có chia cấp bậc, cấp bậc khác nhau tin tức sẽ khác nhau, nhưng giữa những người cùng cấp thì hầu như không có bí mật. Chú vừa mắng vừa dọa nạt, hỏi tôi chuyện là thế nào. Tôi bèn nói thẳng. Sau đó, tôi thấy mặt chú lúc trắng lúc xanh, đi tới đi lui trong phòng đọc sách bảo tôi hồ đồ, chú uy hiếp tôi là sẽ nói với ba mẹ tôi. Tôi biết chú sẽ không làm vậy. Mẹ tôi có bệnh tim, chú cũng biết. Cuối cùng chú cũng bó tay với tôi, nhưng lại không thể thực sự đánh chết tôi, đành dặn tôi dù thế nào cũng phải yên phận trong khoảng thời gian này, những chuyện không nên làm thì đừng làm, những chuyện không nên nói thì đừng nói, chú sẽ chạy vạy cho tôi, chờ qua một dạo nữa sẽ tìm tôi nói chuyện tiếp.

Thế nào là chuyện không nên làm? Phải, tôi có đồng ý phối hợp điều tra, tôi có cho phép họ điều tra lịch sử đối thoại của mình, cho phép họ tìm hiểu tình hình từ những người xung quanh tôi với điều kiện không làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi, nhưng tôi không tin thực sự có người có thể âm thầm giám sát nhất cử nhất động của mình suốt hai mươi bốn tiếng. Bộ đóng phim à?

Tôi không biết sự bình yên mỏng manh này có bao nhiêu là đến từ sự che chở của họ hàng mình, tôi chỉ biết là ở nơi mình không nhìn thấy, một mình Mộ Vũ đang gồng gánh rất nhiều cho tôi.

Nhịn được năm phút, tôi thực sự không nhịn được nữa, gọi thẳng cho Mộ Vũ. Sau hai tiếng réo, điện thoại được nối máy. Hắn vẫn dùng giọng nói tỉnh bơ đó. Tôi cũng cố gắng giả vờ như không biết, mở miệng không nói gì khác, chỉ bảo muốn gặp hắn, nhất định phải gặp, chắc chắn phải gặp, hắn không ra thì tôi sẽ đi tìm hắn. Tôi có thể nhận ra sự khó xử của hắn, nhưng không địch lại được kiểu mè nheo của tôi, cuối cùng hắn vẫn đồng ý hẹn gặp ở trước cửa một quán karaoke.

Bây giờ tôi đang giận mình là phần nhiều. Suy cho cùng chính tôi đã kéo Mộ Vũ vào cảnh ngộ khốn đốn này. Tôi cũng thấy làm vậy có hơi manh động… Thôi được, tôi thừa nhận, nỗi nhớ của tôi đã đạt đến mức không kiềm chế được nữa.

Lúc hắn xuất hiện, tôi vừa đặt một căn phòng nhỏ, gọi một tá bia. Ngày xưa khi chưa quen hắn, thời gian rảnh rỗi của tôi không dùng để lên mạng thì dùng để đi bida, nhà hàng, karaoke. Về sau, tôi hận không thể dùng hết toàn bộ thời gian để ở bên hắn nên không hay đi những chỗ này nữa.

Hắn mặc chiếc áo khoác mà tôi mua cho, tay áo hơi dài, vừa hay che phần băng gạc trên tay lại. Tôi còn đang do dự không biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với cái người lâu ngày chưa gặp này thì hắn đã ngăn người tiếp viên nhiệt tình lại, rảo bước đi đến.

Thế nên tôi cũng không phải phí sức để nghĩ nữa. Nhìn khuôn mặt ngày mong đêm nhớ ấy, tôi lập tức mỉm cười theo bản năng. Tuy biết thị phi vẫn chưa qua hết nhưng tôi vẫn nhìn hắn mỉm cười như vừa thoát nạn. Hắn mang hơi lạnh ngoài trời trên người, đứng thẳng thóm trước mặt tôi, cao ráo gầy gò; khóe miệng hơi hơi cong lên, mặt mũi dịu dàng, khí chất trẻ trung mà trầm tĩnh. Tôi đã biết từ lâu, hắn không phải là đống đá ngổn ngang được chất bên cống rãnh, hắn là một mảnh ngọc chỉ cần mài giũa một tí là không che đậy được hào quang rực rỡ.

Tiếp viên nhanh chóng dẫn chúng tôi vào phòng, lấy li, mở bia. Còn tôi moi điện thoại của Mộ Vũ từ chiếc áo khoác hắn vừa cởi ra. Qua quan sát, tôi nhận ra quả nhiên vỏ sau điện thoại vừa được thay mới.

Sau khi tiếp viên bước ra, tôi khóa cửa lại, ngồi xuống, giữ một khoảng cách vừa phải với Mộ Vũ. Sở dĩ tôi làm vậy là để phòng hờ mình xáp lại gần. Tôi cầm điện thoại, hỏi Mộ Vũ một cách cực kỳ hùng hồn: “Nói đi, chuyện là thế nào?”

Hắn chớp mắt mấy cái với vẻ mặt vô tội. **, còn biết tỏ ra đáng yêu nữa! Tôi vừa định nổi nóng thì nghe người ta nói: “Dương Hiểu Phi nói hết cho anh nghe rồi mà?”

Tôi tém lại ngay lập tức. Tôi còn chưa kịp bán đứng Dương Hiểu Phi kia mà!

“Nó mà giấu được anh thì tôi đã không ở đây rồi…” -Mộ Vũ nói, vẻ mặt rất bất đắc dĩ. 

Trong loa đang phát một bản nhạc tiếng anh dịu êm. Một không khí kì lạ lườn lờ giữa hai chúng tôi. Đã hiểu hết mọi chuyện nhưng lại nôn nao một cách khó hiểu.

“Sao cậu không nói cho tôi biết gì hết? Cậu xem tôi là ai của cậu hả?” -Vừa hỏi câu này xong, chính tôi cũng cảm thấy tủi thân.

Hắn đưa tay vuốt tóc tôi, bị tôi từ chối hất ra. Hắn lại đưa tới, lại bị hất ra. Cứ thế mấy lần, tôi nổi đóa, đứng hẳn dậy định bước ra xa, tiếc là tay bị hắn giữ lại. Tôi không dám kéo mạnh, vì lần này hắn dùng tay phải.

Hắn kéo tôi ngồi xuống cạnh mình, tiện thể choàng tay qua vai tôi. Tôi ghẻ lạnh hắn, đẩy hắn ra, nhưng không dám giãy giụa dữ quá: “Biến đi tên khốn!” -Hắn vờ như không nghe thấy và còn xáp lại gần hơn, đầu mũi nhẹ nhàng cọ lên má tôi. Hắn nói: “An Nhiên, tôi nhớ anh…” -Hơi thở mềm mại chui vào trong cổ, trong lòng bỗng dưng nóng ran.

Chưa bao giờ trách hắn, trước giờ chỉ luôn xót xa đến mức không biết phải làm sao.

“Thằng nhóc chết tiệt…” -Tôi chửi hắn theo thói quen, đồng thời nghiêng đầu hôn hắn theo thói quen trong sự gần gũi dịu dàng của hắn. Sự hưởng ứng của hắn nhiệt tình đến mức có chút lộn xộn. Đó là một nụ hôn rất dài rất quấn quýt. Trong lòng, những lỗ trống bị ăn mòn bởi nỗi nhớ đều đã được tu bổ, nhưng tôi vẫn không nỡ buông ra. Hết lần này đến lần khác tôi mè nheo kéo hắn lại mỗi khi hắn định lui ra, đổi lại là những cái ôm chặt hơn, những hơi thở nặng nhọc hơn và những rung động mê đắm sâu sắc hơn của hắn.

Mãi đến khi cuối cùng cũng phải tạm dừng vì thiếu oxy, tôi nhận ra mình đã bị ai đó đè trên chiếc sofa da màu đen rộng rãi, thở hổn hển. Tay trái hắn nhẹ nhàng cọ sát phần dưới áo tôi, bốn ngón tay phải đan vào năm ngón tay trái của tôi. Cảm giác khi chạm vào băng gạc và sự quấn quýt si mê của chín ngón đan nhau khiến tim tôi đồng thời tràn đầy cay đắng và ngọt ngào.

Mộ Vũ kéo tay tôi lên môi thơm một cái, nói một cách chắc nịch: “Tôi nghĩ tôi có thể chống chọi thêm một lúc nữa…”
GV: tui biết là tui rất lộn xộn trong việc dịch tên nhãn hiệu. Để sau này tổng sửa chữa một thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi