TÍNH TOÁN CHI LI

“Em ghét gia đình lúc nào cũng quản giáo em nên mới tự mình chạy ra đây làm thuê. Lúc mới đầu em tìm được một nhóm thợ hồ địa phương, mới làm chung được hai hôm đã trở mặt.”

“Tại sao?” -Tôi phối hợp hỏi tiếp.

“Có một người trong nhóm thấy em mới tới nên cứ ăn hiếp em hoài. Nó gọi em là thằng mập ***. Em ghét nhất người khác nói em như vậy. Hôm đó trên đường đi làm, em không chịu được, đánh nhau với nó. Nó là em trai của trưởng nhóm. Trưởng nhóm bênh nó, lúc đó đòi đuổi em. Em nghĩ ông đây cũng đéo muốn hầu hạ bọn mày, liền bảo ổng trả sáu mươi tệ tiền công hai ngày cho em. Ổng không trả, em lại đánh nhau với ổng. Ghê lắm! Anh không biết đâu. Sáu người đánh một mình em…”

Gã chỉ vào vết sẹo bắt mắt trên trán. Tôi nhớ lần đầu tiên gặp gã đầu gã vẫn đang quấn gạc.

“Này là tại tụi nó dùng dao cắt ngói đâm em. Lúc đó, mặt chảy đầy máu, em cũng hoảng hốt xé toạc túi áo khoác của trưởng nhóm, nhặt được gạch đá gì trên đất đều ném hết vào đầu mấy người đó. Nhưng một mình em làm sao đánh lại nhiêu đó người, sau đó liền bị họ đè chặt xuống đất đấm đá túi bụi. Lúc đó đang sáng sớm, trên đường không bao nhiêu người. Có người nhìn thấy cũng chỉ đứng từ xa hóng hớt. Lúc đó bị đánh dữ quá em cũng ngơ ra, chỉ biết lấy tay ôm đầu, cũng không biết mấy người đó dừng tay lúc nào. Cuối cùng người kéo em từ dưới đất dậy chính là anh Hàn.”

Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía Hàn Mộ Vũ, cũng không biết hắn có đang nghe không. Có thể ánh mắt của tôi và Dương Hiểu Phi nhìn hắn một người quá mức hiếu kỳ một người quá mức tha thiết, nên hắn giải thích qua loa một câu: “Hôm đó tôi chỉ vừa hay nhìn thấy.”

“Nói vậy là cậu đã cứu Dương Hiểu Phi?” -Tôi nói xong lại cảm thấy không đúng. Một mình Hàn Mộ Vũ cũng không đánh lại được nhiều người như vậy.

Quả nhiên hắn lắc đầu: “Cũng không phải, tôi thấy họ la lối om sòm, cũng không muốn lo làm gì. Sau đó thấy sắp đánh chết người, tôi mới đi qua.”

“Vâng vâng, lúc em choáng váng mò mẫm đứng dậy đã thấy anh Hàn đứng bên cạnh em với một cục gạch trong tay rồi. Mấy người đó vừa chửi inh ỏi vừa bỏ đi xa…”

“Cậu giỏi thế cơ à?” -Tôi kinh ngạc nhìn Hàn Mộ Vũ.

Hắn nói: “Không phải tôi giỏi, tôi chỉ nhân lúc mấy người đó không để ý đẩy chúng ra. Sau đó, tôi chỉ vào một người đang gọi điện thoại ở đối diện đường, nói có người đang báo cảnh sát rồi…”

Giờ thì cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Dương Hiểu Phi lại nghe lời Hàn Mộ Vũ như con cún rồi.

Dương Hiểu Phi nhớ đến tình cảnh lúc đó, giọng điệu cũng thêm vài phần ngưỡng mộ: “Anh An Nhiên, anh không thấy bộ dạng của anh Hàn lúc đó chứ bảnh cực. Ảnh cầm cục gạch trong tay, nói với mấy người đó là “Đánh nhau, tao không sợ, cùng lắm vào đồn với nhau thôi.”,đặc biệt ngầu lòi. So với anh Hàn thì em mất mặt lắm luôn.”

“Họ đông người, cậu đánh không lại cũng không có gì mất mặt!” -Tôi an ủi gã.

“Không phải chuyện đó. Sau khi mấy người đó bỏ đi, em càng nghĩ càng thấy tủi thân, còn ngồi dưới đất đã bắt đầu khóc tu tu! Khóc xây xẩm mặt mày luôn.”

“Hả? Thật ư?” -Không phải tôi thiếu đồng cảm. Chỉ là nghĩ đến cảnh Dương Hiểu Phi bật khóc giữa đường, tôi cảm thấy đặc biệt hài hước. Hàn Mộ Vũ cũng gật gật đầu.

Dương Hiểu Phi nói tiếp: “Chờ tôi khóc xong, anh Hàn đã lấy tay áo lau mặt cho tôi. Ảnh hỏi tôi có tiền ra phòng khám khám vết thương không. Tôi nói không có thì anh Hàn bảo “Vậy thì nhịn đi! Tao cũng không có tiền.””

Tôi thực sự không nhịn nổi, “phụt” một cái cười ra thành tiếng. Đây đúng là những lời mà Hàn Mộ Vũ sẽ nói.

Dương Hiểu Phi cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Lúc ra về, tụi em đã nhặt được tấm thẻ ngân hàng dưới miệng cống bên đường. Em bảo chắc chắn là của ông trường nhóm. Em nhớ em kéo rách quần áo ổng, làm rớt một xấp đồ ra. Ý định của em lúc đó là ném luôn thẻ xuống cống nhưng anh Hàn cản em lại, hỏi em ông trưởng nhóm mấy tuổi. Em nhớ là bốn mươi mốt. Ảnh biểu em đứng chỗ khuất gió đợi ảnh. Ảnh cầm thẻ không biết đi đâu dạo một vòng, lúc về trên tay đã thêm xấp một trăm tệ. Đến giờ em cũng chả biết anh lấy một trăm tệ đó sở đâu ra.”

Một trăm tệ?

Tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Hàn Mộ Vũ. Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy? Tôi ngước đầu nhìn hắn. Hắn đang gỡ một miếng thịt nạc ra khỏi xương rồi đặt vào đĩa tôi. Lúc hai mắt giao nhau, hắn bất thình lình nháy mắt với tôi một cái.

Tôi thậm chí không nhìn rõ hắn đã hoàn thành động tác đó như thế nào. Sau khi làm vẻ mặt đáng yêu đó, hắn lại lập tức khôi phục khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng tim tôi mãi một lúc lâu vẫn đập mạnh không ngớt.

“Anh Hàn, anh nói cho em biết đi, sao anh lấy được tiền thế?” -Dương Hiểu Phi cười nịnh nọt.

Hàn Mộ Vũ bỏ một khúc xương to vào trong đĩa gã. “Ăn cơm đi mày! Lo gì nhiều thế”

Dương Hiểu Phi không dây dưa nữa, cúi đầu xuống gặm xương.

“Anh đừng đờ ra, ăn nhiều vào!” -Hàn Mộ Vũ lại gắp đồ ăn cho tôi.

Trong ấn tượng của tôi, chưa từng có bữa cơm thịnh soạn nào ngon miệng vừa miệng như vậy!

Về sau, Dương Hiểu Phi uống hơi quá chén, bắt đầu không giữ được mồm: “Haizz, anh An Nhiên, anh…anh không biết đâu. Anh mà ngồi trước quầy ngân hàng các anh thì….đã mắt miễn chê! Mặc vest này, thắt cà vạt này, y như ngôi sao trên biển quảng cáo luôn. Đẹp cực, thật đấy! Còn…còn xinh hơn cả con bé ngồi kế bên anh nữa, lại còn dễ mến! Anh không tin thì anh hỏi anh Hàn đi. Anh Hàn, đúng không, anh thấy đúng không?”

Hàn Mộ Vũ lấy đũa gõ gõ vào ly bia của Dương Hiểu Phi: “Im đi mày!”

Dương Hiểu Phi vẫn đang hào hứng: “Im thì cũng thế thôi! Động tác của anh An Nhiên hì…” -Ngón tay núc ních của gã mô phỏng tư thế đánh máy của tôi: “Cái đấy gọi là gì ấy nhỉ… Đúng rồi, mây trôi nước chảy…chính là như mây trôi nước chảy… Anh cười với người khác đúng thật là hoa gặp hoa nở xe gặp xe nổ lốp…”

Tôi nghe gã nói nhăng nói cuội cũng không tức giận. Những gì gã nói trước đây tôi cũng nghe vô số lần rồi.

Hàn Mộ Vũ có tí ái ngại. Có thể hắn cảm thấy nói tôi như thế không tốt, nhưng Dương Hiểu Phi đang say lại không cản được. Hắn đành bỏ nhỏ với tôi: “Anh đừng để bụng. Nó không có ý gì đâu.”

Tôi xua tay: “Không sao. Có gì đâu? Tôi vốn đẹp trai mà? Đúng không?”

Hắn gật đầu, nhẹ đến mức gần như không thấy: “Ừa.”

Lúc tính tiền đã chín giờ tối. Tôi vốn không định để Hàn Mộ Vũ khao mình ăn cơm. Xét về thu nhập, tôi hiển nhiên cao hơn hắn rất nhiều. Nhưng cuối cùng hắn vẫn trả tiền. Tôi cũng bất lực lắm. Hắn chỉ cần nhìn tôi rồi lặng lẽ giữ tay tôi lại là tôi đã ngượng ngùng không dám tranh với hắn tiếp.

Tôi gọi xe đưa hai người họ về trước. Dương Hiểu Phi vừa xuống taxi đã tự lảo đảo đi về phía kí túc xá.

Hàn Mộ Vũ nhìn theo bóng lưng của gã, thở dài: “Nó cứ uống vào là quá chén.”

Tôi nghe ngữ điệu của hắn, một cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Do mới uống rượu, tôi không buồn nghĩ ngợi đã buộc miệng hỏi: “Chuyện lúc hai người mới quen mà Dương Hiểu Phi kể có thật không?”

“Thật chứ!”

“Sao lúc đó cậu dũng cảm ra giúp nó thế?”

Hàn Mộ Vũ nghĩ ngợi rồi trả lời: “Thực ra, lúc đầu tôi cũng không muốn can thiệp. Sau đó tên trưởng nhóm chửi Dương Hiểu Phi một câu, tôi mới không nhịn được.”

“Hả? Chửi nó cái gì?”

“…Có mẹ đẻ mà không có bố nuôi…”

“…” -Tôi lặng thinh.

“Sau khi ba tôi mất, tôi theo chân họ hàng ra làm thuê. Bị người ta đánh chửi, ức hiếp cũng là chuyện khó tránh. Nhưng tôi chỉ không nghe lọt tai được câu này…” Giọng Hàn Mộ Vũ bình lặng đến mức có chút đè nén.

Trong lòng mỗi người đều có một nơi không thể chạm tới.

Tôi gật đầu, không muốn nói tiếp những chuyện làm hắn buồn này. “Phải rồi, một trăm tệ đó…. Cậu thực sự ăn may à? Mật mã lụi thôi mà cũng trúng!”

“Thực ra cũng không hoàn toàn là lụi…” -Hàn Mộ Vũ nhìn tôi đang hoang mang không hiểu, trong mắt vụt qua một sự tinh nghịch giảo hoạt: “Trong lúc đánh nhau, sau khi né được cục gạch mà Dương Hiểu Phi chọi sang tên đó đã nói “Tao sinh cùng ngày với quan âm bồ tát, mày đừng hòng chọi tao…”. Rất nhiều người thích dùng ngày sinh nhật của mình làm mật khẩu. Tôi cũng chỉ thử thôi, không ngờ lại đoán trúng thật…”

Hóa ra hắn hỏi Dương Hiểu Phi tuổi của người đó là để đoán năm sinh.

Không ngờ tên Hàn Mộ Vũ này lại tinh tường như vậy.

Tôi lại hỏi hắn: “Đã đoán đúng mật khẩu rồi sao không lấy nhiều tiền hơn? Lấy mỗi một trăm tệ, hời cho hắn quá.”

“Trong một trăm tệ đó có tiền công của Dương Hiểu Phi và tiền khám vết thương của nó… thực ra, làm thuê bên ngoài, tiền của ai cũng không dễ kiếm…” -Hàn Mộ Vũ nói, “Chúng tôi đều như nhau thôi.”

Hắn nói họ đều như nhau. Hắn biết nỗi khổ của những người này. Hắn không muốn xử lý một cách cực đoan quá. Xe cộ lướt qua chúng tôi như thoi đưa không ngớt. Những ánh đèn xa xa gần gần rọi lên trên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn. Bình lặng, thản nhiên, bất kể lúc nào hắn cũng có thể thẳng thừng nhìn bạn với ánh mắt trong veo, không né tránh không lay chuyển. Có những thứ không thể lớn lên mới tập được, tỉ như sự lương thiện và lòng trắc ẩn xuất phát từ trong bản tính. 

“Cậu…thật là…” -Tôi không biết nên nói hắn thế nào.

“Tôi sao?” -Hắn thắc mắc.

“Không có gì…” -Tôi cảm thấy mình đứng trong gió lạnh đầu đông mà lòng bàn tay lại bắt đầu túa mồ hôi, “Lạnh lắm, cậu mau về đi…”

Hắn nói ừa, vừa quay lưng đi được vài bước, tôi lại gào lên: “À…Mộ Vũ, rảnh sang kiếm tôi chơi nhé…”

“…Ừa!” -Tiếng trả lời đặc biệt chân thành vang lên trong đêm lạnh. Gió lạnh lọt vào trong áo, nhưng tôi lại cảm thấy thính tai nóng bừng.

Sổ nợ:

“Nợ: quán sườn Đông Bắc, 76 (trúng thưởng □□ 5 tệ), 71.00.”

“Có: tiền đi taxi, 6.00.”
GV: mai mình sẽ cố gắng up hai chap liền để bù lại hôm qua không up…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi