TÍNH TOÁN CHI LI

“Cười cái gì đó?” -Tôi mở miệng, giọng nói có chút khản đặc. 

Mộ Vũ không trả lời, hỏi tôi có khó chịu không. Tôi cố nhịn, bảo không sao, chỉ muốn đi tắm thôi. 

Lẽ ra hai ba ngày không tắm cũng chịu được, nhưng hôm nay lỡ làm đổ rất nhiều rượu lên quần áo và vào trong cổ. Mùi rượu khắp người khiến tôi cảm thấy buồn nôn. 

Mộ Vũ bảo được, trong thôn có nhà tắm công cộng, chín giờ tối đóng cửa, chờ hắn dọn dẹp một tí rồi dẫn tôi đi. 

Lúc hắn đi đổ mảnh vỡ miễng chai, cô Hàn có qua thăm tôi, hỏi đây hỏi đó mấy câu, trông thân thiết nhiệt tình bất ngờ. Cô chỉ bảo người trong thôn uống rượu thật tình lắm, chỉ sợ khách không được thỏa, Mộ Vũ lại không biết trông nom người khác, chẳng biết đỡ bớt cho tôi. Tôi chỉ thấy những gì cô nói cách xa tình huống thực tế mấy ngàn dặm nên cũng lười phân trần, dù gì Mộ Vũ cũng không nói gì. 

Tôi xuống đất đi mấy vòng, dần dần thích nghi với tình trạng mất thăng bằng của cơ thể. Mộ Vũ lấy khăn bông, xà phòng, dầu gội và quần áo thay rửa cho hai đứa, gói ghém lại, lúc dìu tôi ra cửa thì gặp đúng lúc Trương Lỗi lái xe chở em gái về. Trương Lỗi nghe bảo chúng tôi định ra nhà tắm công cộng tắm thì khăng khăng không cho. Y bảo đi nhà tắm công cộng làm gì, sang nhà em tắm được rồi. 

Tôi nhìn Mộ Vũ một cái, chút tâm tư thầm kín khiến tôi từ chối lời đề nghị của em rể. Cuối cùng, em gái chốt lại bằng việc bảo Trương Lỗi phụ trách lái xe đưa hai chúng tôi đi, khi nào chúng tôi tắm xong lại đưa hai chúng tôi về. Trời khá lạnh nên thế cũng tốt. 

Nhà tắm đó có buồng đơn, cũng có khu tắm chung, sắp đóng cửa nên khu tắm chung đã tắt đèn khóa cửa. Ông chủ bảo dù gì hai đứa cũng là nam, tắm chung một buồng đơn đi, không thu tiền buồng đơn của hai đứa. Có lẽ vì nghe thấy mùi cồn nồng nặc trên người tôi, ông chủ đặc biệt dặn dò Mộ Vũ: Cậu trông kĩ thằng xỉn này, đừng để nó phá đồ của tôi. 

Tôi cũng muốn phá nhưng ngoài tủ, bồn tắm, vòi sen, dép lê và một băng ghế gỗ dài một mét rộng nửa mét ra, trong phòng tắm chẳng có gì cả. Điểm tốt duy nhất là bên trong rất ấm. 

Khi tay của Mộ Vũ thực sự rờ lên cúc áo của tôi, tôi chẳng còn dư chút tâm trí nào để phàn nàn về điều kiện tệ lậu này nữa. 

Dòng nước ấm nóng, hơi nước mờ mịt, những nụ hôn miên man. 

Dưới tiết tấu chuyển động nhịp nhàng nào đó trong cơ thể, ý thức bị chia cắt thành những khoảng trống lớn. Cánh tay đang ôm trước người dịu dàng mà mạnh mẽ. Bờ ngực dán chặt sau lưng lên xuống không ngừng. Bên tai là tiếng Mộ vũ gọi tôi khẽ khàng, hai chữ đó thấm đẫm yêu thương, ướt át rơi vào tim, khiến lửa văng lên tung tóe. Những tiếng rên rỉ thở dốc được tiếng nước che lại. Cuộc quấn quýt vừa sâu vừa kịch liệt này trái lại khiến con tim tôi bình yên trở lại. 

Cơ thể vốn đang trong trạng thái không tốt. Tắm xong đợt này, chân còn bủn rủn hơn. 

“Tôi đã thế này rồi mà cậu còn điên cuồng như vậy, bộ muốn hành tôi đến chết hả?” -Tôi trách móc Mộ Vũ một cách cực kỳ giả dối. Hắn đặc biệt thẳng thắn, đáp: “Tôi không nhịn được.”

Tôi mặc cho Mộ Vũ tắm rửa sạch sẽ, bao bọc kín đáo cho mình. Cuối cùng, tôi còn ôm eo hắn không chịu ra khỏi nhà tắm, vẫn chưa thỏa mãn, ngửa đầu đòi thêm mười cái hôn. Mộ Vũ bẹo má tôi nói: Về đi rồi cho, Trương Lỗi vẫn đang chờ. 

Trên đường về nhà, Trương Lỗi ấp a ấp úng bảo đám bạn của y không hiểu chuyện vân vân, xin chúng tôi thứ lỗi, xem ra đã có người nói cho y biết vụ trưa hôm nay. Y cam đoan sau này sẽ không xảy ra những chuyện tương tự nữa. Mộ Vũ âm thầm nắm tay tôi, không lên tiếng, làm Trương Lỗi hơi teo, gọi liền mấy tiếng “anh”. Tôi đành tiếp lời, không sao không sao, chúng tôi không để bụng cũng không nói với em Hàn. Bấy giờ Trương Lỗi mới thở phào nhẹ nhõm. Thực ra xét một cách nghiêm ngặt thì chuyện này không liên quan gì mấy đến Trương Lỗi, huống hồ chi, chúng tôi đều nghĩ cho em gái!

Tính ra thì em gái cũng đáng yêu lắm. Chúng tôi vừa vào nhà, em đã bưng ngay một bát mì nóng hổi cho tôi, trong đó còn có một quả trứng ốp la. Em nói: Anh An Nhiên, anh chưa ăn tối, chắc là đói rồi.

Mùi dầu mè và hành băm lập tức đánh thức cảm giác trống rỗng trong bụng tôi. Đúng là đói rồi. Chút đồ ăn lúc trưa đã tiêu hết từ lâu. Tôi đón lấy bát, không chút khách sáo, bắt đầu đánh chén, vừa ăn vừa ra sức khen tay nghề của em gái. Mộ Vũ hài lòng xoa đầu em Hàn, con bé lập tức bám người, ôm tay anh nó. 

Tôi vừa vờ như mình không thấy gì, vừa thầm nghĩ: Mười cái thơm mà Mộ Vũ đang nợ tôi phải gấp đôi lên mới được. 

Sau đó không rõ đã gấp lên mấy lần, hai đứa âu yếm đến mức suýt mất kiểm soát. Từ đêm đầu tiên về nhà, chăn của Mộ Vũ đã trở thành món đồ trang trí. Hắn luôn chui thẳng vào chăn tôi, ôm tôi vào lòng, nghe tôi nói, trả lời tôi. 

“Lần sau không được như vậy nữa, biết chưa?” -Hắn ghé tai tôi thủ thỉ một câu như vậy. 

“Không được thế nào? Không được che chở cậu? Hay là…” -Tôi nhéo lên eo hắn một cái, chòng ghẹo một cách ngả ngớn: “Không được để mặc cậu?”  

Cơ thể thon dài đang đè trên người tôi khẽ rung lên. Mộ Vũ nâng cằm tôi lên một góc độ phù hợp để hôn. Đầu lưỡi ấn xuống, không chút khách sáo quét sạch chút thần trí còn sót lại của tôi. Thỉnh thoảng lọt ra những âm thanh mờ ám nho nhỏ, rồi bị dụ dỗ, khích lệ, khơi gợi ra nhiều âm thanh hơn nữa, nhưng đều bị tên đó khóa chặt trong khoang miệng. Không cần mở mắt ra, tôi cũng biết lúc này Mộ Vũ quyến rũ ra sao. 

Hắn vừa dán môi tôi vừa nói tiếp, như muốn đưa thẳng những lời nói đó vào trong não tôi. Hắn nói: “Không được…làm tôi xót xa những vậy nữa…”

Thân là gần kề, yêu là chìm đắm, người tôi đang ôm trong tay chính là người thân yêu nhất của tôi: không gì có thể ngăn hai đứa lại, chúng tôi hiểu rõ những buồn vui lặng im của đối phương, hai bên si mê lẫn nhau, cam tâm mê muội sa lầy không tỉnh. Thế nên người thân yêu ơi, người thân yêu ơi, từ này đặc biệt hợp với cậu. 

Em gái cũng đính hôn xong xuôi, theo lý thì chúng tôi cũng phải về rồi. Nhưng buổi sáng ăn cơm xong, cô lại nhắc đến chuyện xem mắt tối nay, Mộ Vũ vẫn lắc đầu bảo không muốn đi. Tôi thấy cô đã giận lắm rồi, nhưng ngại có người ngoài như tôi ở đây nên không tiện bùng nổ thôi. Trong không khí cực kỳ không vui đó, Mộ Vũ bảo có việc rồi kéo tôi ra ngoài. 

Tôi tưởng cái câu có việc đó chỉ là cái cớ. Lúc chán bị mẹ la, tôi cũng hay xài chiêu “ve sầu lột xác” này. Sau đó, tôi đi một mạch theo Mộ Vũ ra khỏi thôn, dọc theo con đường đất chật hẹp đến khu đất hoang. Khi đứng trước một ngôi mộ không có bất kì một ký hiệu nào, tôi mới biết “chuyện” mà Mộ Vũ nói là gì. 

Hắn khom lưng bốc một nắm đất rải lên nấm mộ, hạ giọng nói: “Ba, đây là An Nhiên.” 

Ngữ điệu giới thiệu trịnh trọng của hắn khiến tôi có chút lúng túng, do dự không biết có nên nói câu “chào chú” không. 

Mộ Vũ kéo tay tôi lên, tiếp tục nói: “Ảnh là người yêu của con, con muốn ở với ảnh cả đời.” -Sau đó từ từ quỳ xuống, dập đầu một cái, tôi cũng quỳ theo hắn, bắt chước hắn dập đầu.

Ấn tượng dập đầu duy nhất của tôi là lúc chúc Tết bà nội hồi nhỏ. Trừ lúc đó ra, đã hai mươi năm tôi chưa quỳ hai chân xuống đất, cúi người dập đầu đàng hoàng như vậy. Tôi liếc nhìn đôi tay đang nắm lại với nhau của hai đứa, bỗng nghĩ đến cảnh “nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường” trên tivi. Có phải chỉ cần bái thêm một cái nữa thì tôi với Mộ Vũ sẽ xác định cả đời rồi không? Có điều, Mộ Vũ thành khẩn quá, tư thế mũi và trán sắp chạm đất kia khiến tôi nhanh chóng thu những tâm tư lộn xộn của mình lại. 

Lúc gió lạnh thoáng qua, mang theo bã đất quét lên mặt. Cành lá khô héo của hoa màu đung đưa trong gió, cọ sát vào nhau tạo ra những tiếng xào xạc. Đất trời bao la. Ánh nắng chói chang. Nếu là bình thường, tôi sẽ cảm thấy chuyện mình đang làm rất kỳ dị. Nhưng bây giờ Mộ Vũ kéo tay tôi, nói cho người cha đang chôn dưới đất của hắn biết tôi là ai, mong sẽ bên nhau cả đời, tôi chỉ cảm thấy thấp thỏm mà thỏa mãn. 

Trên đường về, Mộ Vũ nói cho tôi biết sáu giờ rưỡi tối là có xe đi huyện thành, đến huyện thành là có thể bắt kịp xe lửa về thành phố L. 

“Nhưng chẳng phải cô bảo cậu tối nay…” -Tôi nhận ra hai chữ “xem mắt” thực sự rất khó nói ra thành lời. 

“…Lần nào về cũng thế…không đi cũng không sao…” -Mộ Vũ cố tình buông nhẹ giọng, nhưng tôi thấy bản thân hắn cũng không chắc chắn. Dù gì đó cũng là mẹ ruột, không phải một người dưng có thể tùy tiện phớt lờ. 

Linh cảm này không may ứng nghiệm sau bữa trưa, lúc Mộ Vũ thu xếp đồ đạc. 

Cô Hàn gọi Mộ Vũ vào phòng cô với sắc mặt sa sầm rồi đóng cửa lại khi tôi thò đầu vào dáo dác nhìn trộm. May mà em gái cũng đi vào, tôi mong nó có thể bênh anh nó vài câu. 

Nhưng tình hình không lạc quan như tưởng tượng. Âm điệu nói chuyện trong phòng ngày càng cao, ngày càng dữ dội, sau đó người mắng cũng phát ra tiếng khóc, còn Mộ Vũ thì hoàn toàn lặng thinh. 

Dù mình là người ngoài, nhưng người ta đã cãi nhau đến mức này rồi, tôi nên đi hỏi han tình hình thì hơn. 

Tôi phủi chiếc ba lô đã thu dọn xong xuôi trong tay, nghĩ hôm nay chắc không đi được rồi. 

Đẩy cửa vào, quả nhiên cô đang khóc, trong miệng lẩm bẩm: “Mày không phải con tao, mày là oan gia của tao. Tao đã tạo nghiệp gì mà sinh ra mày… Rốt cuộc mày muốn thế nào hả… Mày tưởng tao muốn lo cho mày lắm chắc…” 

Có cần phải nặng lời như vậy không? Người không biết chuyện nghe thấy sẽ tưởng Mộ Vũ đã làm chuyện gì trái đạo. Chẳng qua hắn chỉ không muốn đi xem mắt thôi mà. 

Em gái vừa lau nước mắt cho cô Hàn, vừa khuyên anh nó: “Anh cứ đi xem thử đi, có sao đâu…” -Mộ Vũ chỉ đứng bên cạnh, rũ mắt xuống, chẳng nói chẳng rằng, ngoan cố mà kiên cường. 

Tôi bước vào, hắn cũng không nhìn tôi, trái lại ngoảnh đầu đi. Tôi biết hắn sợ tôi thấy hắn buồn. Hắn là người gần gũi thân thương nhất của tôi, tôi thấy rõ từng sự buồn bã và đau đớn trong mắt hắn. 

Tôi vỗ vai hắn, do dự không biết nên mở miệng thế nào. Em gái sốt ruột nói với tôi: “Anh An Nhiên, anh khuyên anh em tí đi. Chẳng qua đi gặp mặt một cái thôi mà, đâu có bắt ảnh phải cưới người ta đâu. Ảnh không ưng thì không lấy, cũng không biết ảnh bị gì mà đánh chết cũng không đi…” 

“Nó chỉ muốn tức chết tao thôi…” -Cô khóc lớn hơn nữa.

Thực ra những gì em nói đều có lý. Chẳng qua chỉ là đi xem thử. Thực ra nếu Mộ Vũ không thích, xem một tí là có thể cự tuyệt ngay lập tức. Thực ra chẳng qua chỉ là đi cho có, không cần phải kháng cự như vậy. Thực ra…thực ra…tôi không cần để tâm đến thế… Tội gì phải để hắn khó xử như vậy… 

Tôi ho khan mấy cái, cố gắng khiến giọng mình nghe thong thả bình thường. 

“Mộ Vũ.” -Giờ tôi mới biết hóa ra phát âm là một chuyện khó khăn như vậy: “Cậu…cứ đi thử xem sao!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi