TÍNH TOÁN CHI LI

Trên đường đi bệnh viện, Mộ Vũ đã chảy rất nhiều máu, tay áo ướt đẫm một mảng lớn. Hắn ôm cánh tay phải bị thương, co người lại tựa vào vai tôi, chẳng hó hé tiếng nào, chỉ cắn răng run lẩy bẩy. Tay trái tôi ôm lấy hắn, cổ tay phải vì đang bị sưng, vết thương lật ra ngoài, máu nhuộm đỏ cả một bàn tay, nên trông rất đáng sợ, nhưng thực ra vẫn nhúc nhích được. 

Anh Sáu và một chú khác đưa hai chúng tôi vào bệnh viện. Hai người đó đều chưa vào bệnh viện bao giờ, muốn giúp cũng không biết làm thủ tục thế nào, Bố cục của bệnh viện lại rối như mê cung, họ không tìm được phương hướng, gần như toàn là tôi chạy đôn chạy đáo, tôi cũng không xem mình là người bị thương.

Tôi đi theo Mộ Vũ lo liệu trước sau trái phải, nhảy lên nhảy xuống. Tìm bác sĩ, đóng tiền, xét nghiệm, lấy thuốc, gọi đến cơ quan, gọi cho ông chủ Kim. Tôi thu xếp hết tất cả những chuyện mà mình có thể nghĩ ra được. 

Nhưng điều khiến người ta tuyệt vọng nhất là đoạn ngón tay mà tôi cất trong túi áo mang đến cuối cùng vẫn không được dùng đến. Bác sĩ bảo ngón út của Mộ Vũ bị tổn thương quá nghiêm trọng, diện tích vết cắt chéo quá lớn; hơn nữa bản thân lưỡi cưa không bén theo kiểu của dao, mà dày tận mấy mi-li-mét, sức cắt chủ yếu đến từ chuyển động xoay tròn với tốc độ cao, nên sự tổn thương trên ngón tay của Mộ Vũ không phải là một mặt cắt mà bị nghiền nát một đoạn. Đoạn ngón tay đó không nối lại được. 

Về sau, anh Sáu nói vẻ mặt của tôi lúc đó còn đáng thương hơn cả khóc, còn Mộ Vũ đau đến mồ hôi chảy dài trên mặt mà vẫn bảo tôi không sao. 

Lồng ngực như mang một tảng băng, trong lòng ngột ngạt kinh khủng và sốt ruột khó tả. Tất cả những sự phẫn nộ áy náy của tôi dường như không nhắm vào ai, lại như nhắm cả vào mình, đều đang ở ngay sát ranh giới tức nước vỡ bờ.

Tôi không dám nhìn Mộ Vũ nữa, cũng không dám nói chuyện với hắn. Có điều lúc bác sĩ xử lý vết thương cho Mộ Vũ, tôi bảo hai người còn lại trông hắn, rồi mượn cớ đi chữa cổ tay của mình để tháo chạy một cách vô sỉ. 

Thứ tôi không dám nhìn nhất là vết thương trên tay hắn. 

So với Mộ Vũ, vết thương trên cổ tay tôi thực sự chẳng thấm vào đâu nên xử lý cũng rất nhanh. Lúc kiểm tra cho tôi, bác sĩ bảo tôi rất may mắn, vết thương chỉ cần sâu thêm một mi-li-met nữa là sẽ tổn thương đến gân; trước mắt chỉ bị tổn thương khớp xương, đụng phải một chút xương cốt, da thịt thì càng không đáng kể vì dù gì cũng sẽ lành thôi; bôi thuốc, may lại mấy mũi, dưỡng một chút là sẽ trở lại như xưa, không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường. 

Tôi chẳng cảm thấy may mắn chút nào. Bắt đầu từ khi biết ngón tay của Mộ Vũ sẽ không bao giờ hồi phục, tôi chỉ nghĩ trong lòng là mình cũng nên tàn tật theo hắn.  

Lúc tôi quay trở lại với cổ tay đã được bó băng gạc, bên Mộ Vũ vẫn chưa xong chuyện. Tôi núp ngoài cửa, không dám vào, tiện thể mượn một điếu thuốc của một anh trai trông khá thân thiện, rồi tựa vào cửa sổ hút điên cuồng. 

Trong não không ngừng hiện lên quá trình lưỡi cưa cắt đứt ngón tay. Rõ như vậy, lâu như vậy, bàn tay có thể rút ra bất cứ lúc nào của Mộ Vũ cứ như mọc rễ trên tay tôi, dù có bị phá hủy cũng không tránh né. Vết thương đầm đìa máu, thấy rõ cả xương cốt trên tay hắn hiện lên ngay trước mắt tôi. Những hình ảnh đó như một lưỡi dao bén rạch đứt một chỗ nào đó trong tim tôi, hết lần này đến lần khác, lặp lại trong vô tận. 

Khi điếu thuốc làm bỏng tay tôi, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra. 

Y tá đặc biệt tìm một căn phòng không người ở cho Mộ Vũ truyền nước biển. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, Mộ Vũ đều rất bình tĩnh, mặt mũi tái nhợt, vì ra mồ hôi nên tóc ở thái dương hơi ướt. Hắn bảo nhóm anh Sáu về trước. Lúc đi ra, y tá còn chu đáo đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi. 

Tôi vẫn cúi gầm mặt, đi tới đi lui ở nơi cách Mộ Vũ xa nhất, như con dã thú bị nhốt trong chiếc chuồng vô hình. 

Nghĩ kĩ lại thì quen biết Mộ Vũ bao lâu nay, tôi chưa bao giờ thiếu tự nhiên đến thế, chưa bao giờ muốn tháo chạy nhưng lại không thể thoát được đến thế. Tôi quá nhu nhược, có đánh chết cũng không muốn đối diện với sự thực là Mộ Vũ đã mất đi ngón út, không bao giờ nối lại được nữa, cũng không mọc lại được nữa. 

“An Nhiên.” -Mộ Vũ gọi tôi. 

Tôi cứng đờ dừng lại, nhìn mũi chân đáp: “Ừa.” 

“An Nhiên…” -Giọng nói mang chút khản đặc và một sự bất lực nhàn nhạt. 

Tôi ngẩng đầu lên. Hắn đang nhìn tôi. Sắc mặt trắng bệch khiến đôi mắt càng thêm trong trẻo. Bộ đồng phục thi công vắt ở trên vai, nửa cánh tay áo đều là vết máu đen sì, gần như toàn bộ tay phải đều đang quấn băng gạc, bên trong ứa ra một mảng đỏ tươi. Người đó chăm chú nhìn tôi, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười một cái, sau đó đưa tay trái ra với tôi. 

Tất cả nỗi đau đều bùng lên mạnh mẽ trong giây phút đó, từ cổ tay đến tim, từ tim tản ra cả người, bén nhọn sâu sắc đến mức khiến tôi khó thở, đến cất bước cũng khó. 

Mộ Vũ, cậu muốn đau lòng chết tôi đúng không? 

Tôi kéo dải băng mà bác sĩ dùng để treo tay tôi từ trên cổ xuống, ném phắt xuống đất, bước xộc đến trước mặt hắn, lấy hết tất cả sức lực ra quát hắn: “Hàn Mộ Vũ, cậu khốn nạn! Cậu khùng hả? Cậu mất trí rồi đúng không? Tại sao không buông tay? Bây giờ hay rồi, mất ngón tay rồi, cậu bảo tôi phải làm sao đây? Cậu nói đi, cậu muốn tôi thế nào hả..?” -Đến câu cuối cùng, tôi đã gào đến mức khản giọng. Không khí rung lên trong họng tạo ra một giọng nói kỳ quặc. 

Mộ Vũ chật vật đứng dậy, phớt lờ cơn thịnh nộ của tôi, nghiêng đầu qua, hôn nhẹ lên môi tôi. Hắn nói: “An Nhiên, đừng sợ, hai chúng ta đều đã không sao rồi.” -Âm thanh đó giống hệt như những lời âu yếm vấn vít bên tai tôi trong vô số đêm mất ngủ. 

Sức lực toàn thân bỗng chốc cạn kiệt, nước mắt bỗng chốc tuôn rơi. 

Thứ tâm trạng hỗn loạn nhảy nhót trong người cả buổi trời cuối cùng cũng tìm được một lối thoát. Tôi mặc kệ lời dặn không được cử động vết thương trên cổ tay, ôm lấy cổ hắn bằng cả hai tay, khóc đến tối tăm trời đất. 

“Đều là lỗi của tôi, đều tại tôi…” -Tôi không nên ra công trường tìm Mộ Vũ. Tôi không nên thiếu kiên nhẫn như vậy. Thậm chí tôi không nên tham gia cuộc tranh cử quái quỷ đó, không tranh chức phó quản lý gì đó. Nếu không có những thứ đó thì hôm nay sẽ là một ngày bình thường, tôi không nôn nóng muốn gặp Mộ Vũ, không vấp ngã, không khởi động nguồn điện, và sẽ không xảy ra những chuyện tiếp theo. Còn bây giờ ai sẽ trả lại cho tôi một Mộ Vũ lành lặn nguyên vẹn đây? 

Những giọt nước mắt mất kiểm soát làm ướt cổ áo và một bên cổ của Mộ Vũ. Hắn luống cuống vỗ lưng tôi, bảo đây chỉ là tai nạn, bảo không thể trách ai được, bảo thực ra không có ngón út cũng không sao, nhưng hắn nói gì tôi cũng không thấm vào tai. Mãi đến khi Mộ Vũ kéo tôi ra khỏi vai hắn, từng chút lau đi những vết nước trên mặt tôi bằng một tay, khẽ cau mày hỏi tôi: “An Nhiên, anh chê tôi hả?”

Bấy giờ tôi mới ngăn tiếng khóc lại, ra sức lắc đầu: “Không phải! Sao có thể như vậy được!” 

“Không phải thì đừng khóc nữa.” -Tôi không hiểu giữa khóc và chê có mối quan hệ biện chứng gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn lau mặt một cái. 

“Tay anh đau không?” -Hắn hỏi. Tôi cắn răng đáp: “Không đau mấy.”

“Ừa, tay tôi đau không chịu được, anh không được quấy nữa nghe chưa?” -Giọng hắn có chút hụt hơi, hai mày cau lại một cách mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như nước. 

Cuối cùng tôi cũng ý thức được cơn mất kiểm soát không đúng lúc của mình, vội bảo Mộ Vũ ngồi lại đàng hoàng. Bàn tay vừa vỗ về tôi của hắn vẫn đang cắm kim tiêm, tôi kiểm tra thấy không có vấn đề gì, bèn tự mình bưng ghế ngồi xuống bên cạnh hắn. Tôi vẫn không dám nhìn bàn tay bị thương của hắn, mắt nhìn chằm chằm vào ống truyền dịch. Dung dịch thuốc trong ống nhỏ rất chậm, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở của tôi và Mộ Vũ. Mộ Vũ nói An Nhiên: Anh nói gì đó đi?

Tôi nghĩ ngợi một lúc, đưa ra đề nghị: “Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện cười nhé!” 

Mộ Vũ nói được. 

Sau ba phút, tôi gãi đầu một cách thất bại: “Nghĩ không ra…”

Mộ Vũ chớp chớp mặt, tiếp tục cong môi lên, nói: “Buồn cười phết.” 

Lúc Dương Hiểu Phi đứng trước cổng bệnh viện gọi điện cho tôi, tôi đang cầm điện thoại đọc blog hài cho Mộ Vũ nghe. Gã mập bước vào nhìn tay phải của tôi và Mộ Vũ, ngây ra nửa ngày mới nói: “Hai anh “ghê” thật…”

Chính anh Sáu đã thông báo cho gã biết. Gã vội vàng hoảng hốt chạy đến xem tình hình, xem có giúp gì được không. Điều khiến tôi vô cùng kinh ngạc là từ khi đến bệnh viện gã chỉ bảo gì làm nấy, chẳng hỏi lấy câu nào. 

Cũng không có gì cần phải giúp đỡ. Mộ Vũ không nằm viện. Lấy xong thuốc viên, thuốc nước mà bệnh viện kê đơn, chúng tôi bèn đi thẳng về nhà. Vừa về đến nhà, bộ đồ đi làm của hắn đã bị tôi vứt đi ngay, vì tôi không chịu được mùi máu tanh cộng thêm mùi thuốc khử trùng nồng nặc trên người hắn và người mình. Tôi kéo hắn đi tắm thì Dương Hiểu Phi tự động xung phong giúp đỡ: “Anh An Nhiên, tay anh cũng không được dính nước, thôi để em tắm cho!” -Sau đó lại chêm thêm một câu: “Dù gì trước đây tụi em cũng có tắm chung rồi.”

Tuy bây giờ không phải là lúc để so đo những chuyện này, tôi thừa nhận trong lòng vẫn hơi khó chịu một tẹo. Gã nói cũng đúng, tôi đành miễn cưỡng gật đầu. 

Tay áo giữ nhiệt của Mộ Vũ quá ôm, không cách nào cởi xuống mà không đụng đến vết thương. Cuối cùng vẫn là Dương Hiểu Phi cầm kéo cắn phéng tay áo đi. Sau cùng, Mộ Vũ vẫn không để Dương Hiểu Phi giúp chuyện tắm rửa. Hắn bảo gã mập quấn hai lớp túi ni lon xung quanh vết thương của hai đứa tôi, đảm bảo không để nước thấm vào, rồi kéo tôi vào trong phòng tắm. 

Tay trái Mộ Vũ xoa một nắm bọt lớn lên đầu tôi, động tác có chút vụng về. Tôi nhắm mắt lại, nghĩ ngợi cả buổi vẫn quyết định nói ra: “Thực ra…tôi cũng không ngại để Dương Hiểu Phi tắm cho cậu.” 

Mộ Vũ “ừa” một cái, nói: “Nếu Dương Hiểu Phi tắm cho tôi, còn anh thì sao? Hoặc là anh tự tắm, hoặc là cũng để Dương Hiểu Phi tắm cho anh. Tôi không thể để anh tự tắm được, cổ tay anh tốt nhất cử động ít thôi, tôi cũng không thể để Dương Hiểu Phi tắm cho anh được…vì tôi không muốn.” 

Thế nên hắn đành phải đích thân tắm cho tôi. 

Tôi vừa nói gì ấy nhỉ, hình như là tôi không ngại. 

Tôi nhận ra thực ra mình là một con lợn. 

Buổi tối hắn chẳng ăn bao nhiêu, tôi cũng không có hứng ăn. Dương Hiểu Phi nhìn đống đồ ăn mà mình vất vả nấu lúc dọn xuống vẫn y nguyên như lúc dọn ra, ngoài thở dài ra cũng không nói gì khác. 

Về đêm, tôi ngủ không yên giấc, một là lo cho Mộ Vũ, hai là cổ tay cũng đau. Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi những cơn rung nhẹ ở phía giường bên kia. Tôi rờ Mộ Vũ theo bản năng. Ngón tay chạm vào phần da sau tai hắn, toàn là mồ hôi. Tôi vội trở người dậy. Hắn quay lưng lại về phía tôi, co lại trong chăn run lên lẩy bẩy. Phần áo ngủ phía sau đã ướt đẫm, cả người như vừa được vớt dưới nước lên. Bấy giờ tôi mới kịp nhận ra hồi trưa không phải là lúc tay Mộ Vũ đau nhất, vì bác sĩ đã chích thuốc tê. Sở dĩ hắn bảo tay đau là vì muốn tôi dừng khóc. Tôi tưởng sau khi đi bệnh viện về, hắn còn tỉnh táo đến mức phân bua chuyện tắm rửa với mình thì nghĩa là không sao. Sao lại không sao được? Chính vết thương da thịt trên tay tôi còn đau đến mức không ngủ được cơ mà, huống chi hắn? 

Nỗi đau gãy xương đứt gân bắt đầu phát tác sau khi thuốc tê hết hiệu lực. Tôi xuống giường lấy thuốc giảm đau cho hắn uống, lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, rồi còn âm thầm đổi gối của mình với hắn. Gối của hắn đã ướt đẫm mồ hôi rồi. Tôi bất lực choàng vai hắn ôm hắn vào lòng, nhìn vết răng trên mu bàn tay hắn mà đau lòng muốn chết. Hắn đau như vậy mà tôi không thể san sẻ chút nào, không đau thay hắn được, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn. Bó tay bất lực hóa ra giày vò như vậy. 

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cơ thể Mộ Vũ cuối cùng cũng bớt run hơn trước. Hắn nói: An Nhiên, anh ngủ đi, tôi đỡ hơn nhiều rồi.

Tôi đâu có tin mấy lời vớ vẩn của hắn. Hắn giả vờ như không sao, khó chịu thì tự mình nhịn, không muốn cho tôi biết, không muốn để tôi cảm thấy hắn đau khổ ra sao, không muốn khiến tôi áy náy. Hắn là như vậy đó, như thể “dao súng không vào, trăm độc không thấm”, coi thường tất cả tổn thương trên người mình. Tôi đâm đầu xông vào thế giới của hắn mới biết sở dĩ những sự kiên cường lạnh đãm đó chắn ở bên ngoài thực ra là vì trái tim hắn…quá yếu mềm. Tôi cố gắng sưởi ấm hắn, còn hắn lại luôn bảo vệ tôi. 

Tôi mặc cho hắn di chuyển ra khỏi vòng tay mình. Giằng co với hắn cũng vô ích. Hắn cố chấp lắm.

Một tiếng đồng hồ trôi qua.

“Mộ Vũ!” -Tôi gọi hắn. 

“Hửm?” 

“Ngủ rồi hả?” 

“…” 

Hắn ngủ được mới lạ, tôi đã nghe thấy tiếng hắn nghiến răng rồi. 

“Sắp đến sinh nhật của Ngô Việt rồi…Tôi muốn tặng chút gì đó cho nó, cậu lựa giúp tôi đi?” -Tôi bật đèn bàn lên, đưa tay lấy máy tính bảng qua, bật máy lên. 

Quay đầu lại, tôi điều động sức lực toàn thân để cho hắn một nụ cười đủ vô lại. Mộ Vũ nhìn tôi, ánh mắt rung rinh, cuối cùng ngoan ngoãn xáp lại. Tôi cố gắng điều chỉnh tư thế để hắn tựa một cách thoải mái. Bàn tay bị thương vắt qua vai hắn. Đầu gối gập lại thành một độ nghiêng thích hợp để dựng máy tính bảng. 

Lướt lên lướt xuống lướt trái lướt phải trên trang web. Ánh sáng trắng lóa trên màn hình rọi vào mặt hắn. Tôi nghiêng đầu nhìn hắn. Có chút tiều tụy nhưng vẫn ưa nhìn đến mình rung động lòng người. Mộ Vũ không mập, thậm chí không thể nói là cường tráng, ôm cả người vào lòng mới bất ngờ nhận ra hắn còn gầy hơn vẻ bề ngoài nữa. Đầu hắn dán lên xương quai xanh và một bên cổ tôi. Chốc chốc tôi lại thơm lên tóc hắn, tai hắn, tiện thể trao đổi một chút ý kiến về những món đồ tìm được trên mạng.

Áo sơ mi, giày dép, đồng hồ, ví tiền, xem hết mười mấy cửa hàng trực tuyến vẫn không tìm thấy cái nào phù hợp. Tất nhiên mục đích của tôi cũng không phải là “tìm thấy” mà là “tìm”. Nếu có thể phân tán được sự chú ý của Mộ Vũ, có lẽ cảm giác đau đớn cũng sẽ giảm nhẹ đôi chút. 

Tâm tư của tôi, hắn cũng biết rõ, nên lúc ngủ được hắn bèn yên tâm thiếp đi. Tôi không dám nhúc nhích, chỉ giữ đúng một tư thế ngồi đó. Bốn giờ, hắn lại thức vì đau, lại uống thêm một lần thuốc giảm đau. Hắn hỏi tôi ôm hắn có mệt không. Tôi bảo cảm thấy đặc biệt thích, đặc biệt dễ chịu. Hắn nói thế anh dễ chịu thêm một lúc nữa đi. Thế là tôi tiếp tục ôm hắn, tìm đại vài trang tiểu thuyết trinh thám đọc nhỏ cho hắn nghe, còn bảo hắn đoán xem ai là hung thủ. Có lẽ câu chuyện đó ly kỳ quá, đọc xong kết cục Mộ Vũ vẫn cảm thán sao lại thế được. Tôi thấy hắn hiếm khi toát ra sự không phục ở trẻ con, trong lúc rung động đã bất ngờ cúi xuống hôn hắn một cách rất cầm thú. Hơi thở của hắn mang theo một chút vị đắng của thuốc, nhưng vừa hay chữa trị vết đau trong tim tôi. 

Lúc gần sáu giờ, hắn nói tôi cũng dễ chịu đủ rồi, thế là nằm lại lên gối mình. 

Tôi chờ hơi thở của hắn dần dần kéo dài đều đặn, bèn khoác áo khoác xuống giường, âm thầm đi ra khỏi phòng ngủ. 

Moi ra hộp Núi Hồng Tháp mang về từ quê Mộ Vũ, tôi đứng trên ban công hút hết điếu này đến điếu khác. Trời vẫn rất tối, tôi bèn chờ nó sáng. 

Sáu giờ hơn, trong bếp có tiếng động. Tôi biết là Dương Hiểu Phi thức dậy làm cơm. Tôi bước vào, vỗ vai gã mập, bảo gã khẽ thôi, Mộ Vũ mới ngủ à. 

Dương Hiểu Phi đặt chiếc muôi trong tay xuống, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có. Im lặng suốt một ngày hôm qua, tôi biết gã chắc chắn sẽ hỏi, quả nhiên. 

“Anh An Nhiên, chuyện này rốt cuộc là sao? Em nghe anh Sáu bảo lúc đó tay anh bị băng cuốn kéo lại. Tại sao cuối cùng lại đứt mất ngón tay của anh Hàn? Người khác không nhìn thấy, em cũng không thể hỏi chuyện này ngay trước mặt anh Hàn, nhưng em thực sự nghĩ không ra tại sao ảnh lại không né được lưỡi cưa đó?” 

Ừa nhỉ, hắn hoàn toàn có thể né được. Chỉ là nếu hắn buông tay, cánh tay phải của tôi sẽ đứt. Nếu hắn buông tay, cánh tay phải của tôi sẽ phế. Thế nên hắn hoàn toàn không né.

“Nó…khờ chết đi được!” 

Dù mỗi phân cảnh trong chuyện đó đều sắc như lưỡi dao, tôi vẫn kể lại cụ thể tình huống lúc đó, không sót một chi tiết nào, từ lúc tôi nhìn thấy những hạt bụi như bột sô-cô-la trên mi hắn, đến lời khen mừng rỡ của hắn khi nhìn thấy thông báo nhậm chức, rồi đến cơn chuyển động “ong ong” khi máy cưa gỗ đã được bật lên, rồi đến sức mạnh kiên định của hắn khi nắm cổ tay tôi, và cả những cơn gió lạnh mà lưỡi cưa tạo ra, tiếng rắc rắc khi cắt vào xương cốt, cảnh máu thịt bay tung tóe…

Những thứ đó, tôi đều nhớ rất rõ, không muốn quên, cũng không thể quên. Đấy là lời thề nguyền im hơi lặng tiếng nhất nhưng cũng đau đớn quyết liệt nhất mà hắn dành cho tôi. Tôi đã cất kĩ trong tim, phải, tuyệt đối không buông tay. 

Nói xong, tôi hỏi Dương Hiểu Phi đang thừ người ra: “Cậu nói xem, gặp phải một người khờ như thế, tôi biết làm thế nào đây?” 

Dương Hiểu Phi nhìn tôi cả buổi, trên mặt hiện lên đủ loại cảm xúc, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu, bắt đầu vo gạo.

Lúc tôi xoay người bước ra, gã bỗng dưng nói một câu: “Cũng chỉ có ảnh thôi!” -Tôi quay đầu lại, Dương Hiểu Phi dừng mọi động tác trong tay lại, gọi tên tôi nhưng không nhìn tôi, gã nói: “Anh An Nhiên, cũng chỉ có ảnh thôi, không ai có thể nghĩ cho anh đến mức này nữa…Anh biết phải làm gì mà…” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi