[TÌNH TRAI] ĐẠP VỠ KHOẢNG CÁCH

Quý Thừa chết trân nhìn Hứa Trác đang nắm lọ thuốc trên tay, đột nhiên muốn lao tới giật lấy nhưng hình như Hứa Trác...

Hứa Trác đứng dậy, cậu không định làm hắn xúc động, cậu không hề biết hắn bị gì, trước khi Quý Thừa điện cho cậu, hắn nói hắn đi Sài Gòn, lúc đó hắn vừa mới rớt tốt nghiệp, mẹ của hắn lại bệnh nặng, lúc đó cậu đã biết tâm tình tâm trạng của hắn không tốt nhưng cậu không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy.

Hứa Trác nhìn hắn, thật sự muốn nói rất nhiều nhưng lại có chút sợ hãi, lỡ như Quý Thừa bệnh thật, cậu hỏi như vậy, khơi nguồn ra bệnh tình của hắn tái phát, Hứa Trác thật sự không dám.

Hứa Trác loạn xạ mở hộc tủ cất hộp thuốc vào, ngập ngừng giải thích: "Tôi chỉ mở bừa thôi!"

Quý Thừa tiến lại gần cậu, lấy hộp thuốc mà Quý Thừa vừa mới giấu lại đem ra nhìn thử, đột nhiên cười nhẹ.

"Đáng lẽ tôi phải vứt thứ này đi rồi!"

"..."

Hứa Trác không biết mình nên nói gì.

"Bây giờ không có tác dụng nữa!"

Quý Thừa để tùy tiện hộp thuốc lên bàn, bản thân lết lên giường, Hứa Trác nhìn cử chỉ bình thường của hắn chằm chằm, tròng mắt cũng muốn rớt ra, rốt cuộc không nhịn được nữa, cũng nhảy lên giường.

"Quý Thừa cậu...!"

Cậu chưa kịp nói gì Quý Thừa đã ngắt lời cậu: "Cậu tra rồi!"

"Ừ!" Hứa Trác thừa nhận.

"Không có chuyện gì lớn, tâm tình lúc trước có chút không tốt, uống để duy trì tâm trạng!"

Quý Thừa lôi Hứa Trác nằm xuống giường, lấy chăn đắm lên, ôm Hứa Trác chật cứng, mà sao Hứa Trác lại chết trân trước ánh mắt trần trụi của hắn, tâm tình vốn dĩ đang xúc động lại càng xúc động hơn.

Giọng Quý Thừa nói ra nhẹ nhàng nhưng câu từ lại như dần đần đục khoét trái tim cậu.

"Sao lại thế này, Quý Thừa thi xong rồi phải không? Nó đậu rồi phải không?"

Tiếng gào the thé như hết hơi vang lên, hệt như bào mòn hết lòng gan của Quý Thừa, chẳng có ai trả lời câu hỏi, tiếng đấm "bịch bịch" vừa đau tim vừa đau lòng, tiếng khóc rống lợi hại, hệt như xung quanh một chốc nữa sẽ chìm trong bể nước của bà.

Cửa phòng Quý Thừa vẫn đóng, nhưng tai hắn không bị điếc hắn nghe, tất cả hắn đều nghe, thậm chí là tiếng nuốt khan, tiếng thở dồn dập.

"Sao lại thế này____!"

Bố Quý Thừa mặc bà bò lết dưới sàn, thật sự chỉ là tốt nghiệp thôi không cần phải làm quá như vậy, Quý Thừa trong phút chốc lại nghĩ như thế, việc chẳng có gì cả nhưng mẹ hắn lại tôn thờ, không biết là mất hết mặc mũi với hàng xóm hay là bà thật sự thương hắn, từ bệnh viện về nhà bà vẫn chưa hỏi hắn một lần nào, cách cửa phòng hắn gần như vậy, lại hệt như khoảng cách xa vời mà bố mẹ hắn chẳng thể với tới.

Quý Thừa lầm lũi trong phòng hai tiếng, tiếng khóc vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, nhiều ngày sau đó, hắn muốn đóng cửa tạo khoảng cách, bởi vì hắn sợ tiếng khóc của mẹ hắn, bà có thể đánh mắng hắn, nhưng bà không thể im lặng như thế, bà không hỏi hắn lấy một từ, cõi lòng Quý Thừa cảm tưởng vững chãi như núi Thái Sơn, cũng bị bà đánh đến sụp đổ không còn một mống.

Mấy ngày sau đó hình như mẹ hắn đau thương quá độ, tự làm mình vùng vẫy trong nước mắt, Quý Thừa nằm trên giường nghe được tiếng rống lên của bố hắn mới có sức đả động hắn, thì ra mẹ hắn từ một người đàn bà có sức để gào, có sức để khóc bây giờ da nhăn nheo như trái cây sấy khô, nhảy đành đạch, bà lên cơn đau tim dữ dội, trái tim mệt mỏi quá độ không cần chủ nhân như vậy nữa, bố hắn chuyển bà đi bệnh viện, bác sĩ tống cho bố con hắn một cậu trả lời khủng khiếp.

"Cần thay tim...!"

Tim ở đâu? Tim không biết ở đâu cả, nhưng ở nơi khác có thể duy trì mạng sống cho bà.

Chiều cuối ngày, sau ba tuần đối với Quý Thừa mà nói như sống trong bức tường giăng lối mà mẹ hắn tạo ra, rốt cuộc Quý Thừa mới có can đảm gọi cho Hứa Trác, cuộc gọi cuối cùng trước khi đi, lúc đó hắn thật đau lòng quá độ mà từng câu từng chữ như khoét tim gan hắn từng chút một.

Máy bay cất cánh, thành phố xa lạ tấp nập hơn hẳn thành phố biển quê hắn, mẹ hắn chuyển tới bệnh viện lớn, nhưng chưa từng tỉnh dậy lần nào.

Bố hắn thuê một chỗ ở tương đối bình thường, đối với chỗ ở mới này Quý Thừa chưa từng thấy mình hòa nhập, hắn không có quan tâm lắm.

Bởi vì mẹ hắn có nguy cơ sẽ chết, bà lúc nào cũng nằm im lặng trên giường bệnh, mặt không có một chút huyết sắc, khác với người gào khóc mà hắn thấy, bây giờ thật sự muốn nhìn thấy.

Bố hắn và hắn chẳng hề nói chuyện với nhau, ông rất ít khi về nhà, hầu hết thời gian đều ở trong bệnh viện, hắn phải tự lo tất cả chuyện nhập học, bởi vì đây là tâm nguyện của mẹ hắn, hắn ban ngày đi học, buổi chiều sẽ ở lại bệnh viện, bên phía bệnh viện mà bố hắn đang tìm người hiến tim, hắn vẫn biết người hiến tim như mò cua đấy biển, và thời gian đang rút cạn mạng sống của mẹ hắn.

Hệt như đồng hồ cát, khi nào chảy hết cát mẹ hắn sẽ ngừng thở, nhẹ nhàng không đau đớn như cơn gió mùa xuân.

Hắn vẫn nội tâm bình tĩnh cho đến tối, chẳng có ai cả chỉ mình hắn với bốn bức tường, cả nhà hắn đang chơi trò kịch câm, đêm tới mắt vẫn mở trừng trừng như muốn chọc nát trần nhà, hắn không ngủ được, không ngủ được lại suy nghĩ rất nhiều, dù có cố không suy nghĩ nhưng dòng chữ điên cuồng quấn lấy hắn không tha cho hắn.

Có khi nào bố hắn hận hắn rằng hắn đã giết mẹ, vì hắn nên nên mẹ mới như thế, có khi nào Hứa Trác đang giận hắn vì hắn bỏ đi đột ngột.

Lỡ như không có ai hiến tim, mẹ hắn sẽ chết, nỗi đau mất mẹ, hắn tận mắt nhìn thấy Hứa Trác đau đớn nhìn di ảnh mẹ cậu, chẳng nói được tiếng nào, cậu chỉ ngồi như vậy, bởi vì đau đớn đã trào ngược vào lòng, cắn xé tim gan phèo phổi cậu, nên mới im lặng như thế.

Hắn bởi vì không muốn nghĩ những thứ kinh khủng nữa cho nên dùng thuốc ngủ một thời gian, có khi uống quá liền ngủ li bì hai ngày, trốn học mấy buổi, tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, cả người không chỗ nào thấy khỏe.

Đến khi bố hắn phát hiện đã tầm một tháng, hắn có nhiều biểu hiện khác thường, cơm cũng không ăn, cửa phòng luôn đóng, giáo viên gọi tới mách không đi học, lần đó là lần ông quan tâm tới cậu, hắn đã bị thuốc ngủ làm tinh thần thiếu tỉnh táo như hút xì ke, cả người đều gầy.

Bố hắn tống hắn tới bệnh viện, hắn cũng không nhớ rõ lúc đó mình mệt như thế nào, chỉ biết lúc nào cũng nằm trên giường bệnh, bác sĩ tiêm thuốc gì đó cho hắn, hắn cảm thấy thân thể mình trôi nổi.

Hắn nghe mình bị rối loạn lo âu lan tỏa, nhưng chỉ ở dạng nhẹ, hắn cũng thấy mình khác thường, cứ không ngủ được là nốc thuốc ngủ.

Sau đó hắn nhận được một tin động trời động đất.

Có người tai nạn giao thông bị chết não cho nên người nhà muốn hiến nội tạng.

Đó là lần đầu tiên hắn thấy bố hắn như vậy, hắn thấy ông khóc nấc lên, hắn cũng thấy mắt mình như bụi gai đâm trúng ào ạt tuôn chảy.

Hắn xuất viện có nhìn thấy gia đình của người hiến tim, là người mẹ đơn thân một mình nuôi một đứa con gái, bị xe tải ngủ gật đâm đúng, hắn nghe được người đó bị hưởng án tù chung thân cả đời.

Trong lúc người ta đau khổ vì mất người thân, hắn cũng đâu thể cười nói vui vẻ đâm người ta một nhát dao, dù gì đó chỉ là một cô gái nhỏ hơn cậu sáu tuổi.

Hắn nghe được một câu nói của cô nói với hắn: "Không phải tôi có tấm lòng nhân ái đến nổi hiến dâng trái tim của người thân, mẹ tôi ra đi thân thể không lành lặn, mà tôi hèn mọn muốn lưu giữ một thứ gì đó của bà trên đời này, cho nên tặng trái tim của mẹ tôi cho anh!"

Quý Thừa lần đầu tiên hắn sống tới giờ gặp qua một đứa con gái như vậy, sự quyết đoán bên trong đôi mắt kiên cường của cô làm Quý Thừa chấn động.

Sau đó mẹ hắn thay tim, nằm viện tận ba tháng mới hồi phục, trong khi Quý Thừa phải duy trì thuốc rối loạn, đời này may mắn duy nhất là mẹ hắn không sao, bà là thuốc giảm đau duy nhất của hắn.

Giọng nói đều đều của Quý Thừa ngừng hẳn, Hứa Trác nhìn khuôn mặt sát rạt của hắn ghé vào mặt mình, thì ra một năm này hắn sống như vậy, thời gian như dài như ngắn đủ để bào mòn Quý Thừa, đáy lòng cũng cồn cào nóng hổi.

Quý Thừa kề mũi mình sát mũi cậu: "Đương nhiên cậu cũng là thuốc của tôi!"

Hứa Trác bất chợt hôn hắn luôn: "Vậy tôi sẽ là ma túy cho cậu dính cả đời!"

"Ma túy cai được nhé!"

"Cậu dám cai?" Hứa Trác dã man lấy chăn trùm đầu hắn lại, hùng hồn nói.

"Mẹ nó, Quốc Khách có ngày mà tao nghe tin Quý Thừa như "trạng nguyên về quê" tao liền bắt quả xe bay về liền!"

Quý Thừa và Hứa Trác đang ở bến xe buýt vô cùng đông người, chờ Trí Tiết Lâm cùng Lý Lâm rủ nhau về xem Quý Thừa như xem xiếc, như xôm mà tụ hội về.

Trí Tiết Lâm vừa nói xong liền nhào tới ôm Quý Thừa: "Ôi tao ngày đêm đều nhớ mày!"

Lời nói gớm ghiếc này phát ra từ miệng thằng chả, Hứa Trác nhìn tấm lưng của Quý Thừa cùng gương mặt phóng đại của Trí Tiết Lâm, ánh mắt nhìn cậu ta tóe lửa.

Trí Tiết Lâm cười như thằng điên nhả Quý Thừa, Lý Lâm bên cạnh nói: "Ui! Mày hút xì ke hả Quý Thừa?"

Quý Thừa lần này ốm đi lợi hại, đến Hứa Trác cũng thấy như vậy, Quý Thừa ánh mắt thần bí liếc Hứa Trác nói: "Ừ! Nghiện thật rồi!"

Hứa Trác nhảy lên đớp thích bự chà bá lửa này.

Ra khỏi bến xe, bọn họ quẹo vào con đường có một chiếc ô tô đang đợi sẵn, Trí Tiết Lâm thần thái hoảng hốt hét lên.

"Quý Thừa mày phất lên rồi à, đi một năm đã rước xe đón anh mày về à?"

Quý Thừa không nói làm nhiều, mở của xe ra, Hạ Huy phía trong ló mặt ra, Trí Tiết Lâm cứ tưởng tài xế, tài xế trẻ như vậy, sau đó tài xế lái xe nói.

"Bạn cậu tới rồi à?"

Đến khi ngồi vào chỗ rồi vẫn thấy ngờ vực, mới hỏi: "Chúng mày quen tài xế à?"

Tài xe lái xe Hạ Huy sặc nước miếng, nhìn Trí Tiết Lâm qua gương trên trần, lần đầu tiên cậu nghe có người gọi cậu như vậy.

"Con mắt của cậu ở đâu mà bảo tôi là tài xế lái xe!"

Trí Tiết Lâm kinh ngạc lên tiếng: "Bộ không phải à?"

Để không phải hiểu lầm thêm nữa, Quý Thừa lên tiếng: "Nó là bạn trên Sài Gòn của tao, tên Hạ Huy!"

Trí Tiết Lâm cùng Lý Lâm đồng thời nhìn Hạ Huy thêm một chút, thằng Trí Tiết Lâm ồ lên, cười rút điếu thuốc trong túi quần ra với lên.

"Người mới à? Phải làm chút nghi lễ nhập môn chứ!"

Nghe đến câu nói chập mạch của thằng Trí, Hứa Trác nhìn nó chằm chằm, mẹ nó, câu này quen thế nhờ, cái tật chả bỏ.

Hạ Huy nhìn biểu môi: "Tôi không hút thuốc, không tốt cho sức khỏe!"

Trí Tiết Lâm ngoan ngoãn cất điếu thuốc vào, không nên làm phiền người lái xe.

Hứa Trác: "..."

____________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi