[TÌNH TRAI] ĐẠP VỠ KHOẢNG CÁCH

Một chưởng của Quý Thừa đánh xuống không khiến Hứa Trác không ngu luôn thì hơi phí, chọc ai không chọc lại chọc tới Quý Thừa, lần này Hứa Trác không chết thì cũng mục xương.

Hứa Trác quả thật vẫn còn tỉnh, chỉ là đầu hơn choáng một chút, mấy giây ít ỏi nằm xuống này, Hứa Trác cảm thấy hối hận vô cùng, đột nhiên khi không lại nổi điên, đột nhiên khi không lại động tới Quý Thừa, người mà cậu không muốn động tới nhất, thân thể bị lôi lên, Quý Thừa dường như không muốn dừng lại, hắn điên lên thật rồi, mặc cho Lý Lâm ở đằng sau ngăn cản cũng không thể cản được hắn, ngay sau khi một chưởng của Quý Thừa đâm xuống lần nữa, Hứa Trác một giây đó đã tránh thoát được, Quý Thừa quá mức xúc động, lý trí chỉ bảo hắn phải đánh người trước mắt này nhưng trong tâm hắn thì đang run rẩy không ngừng, Hứa Trác muốn hắn tỉnh táo lại cho nên đã tàn bạo nệm vào đầu hắn một cú, Quý Thừa hơi loạng choạng sắp ngã, ngay một khắc đó Hứa Trác bỗng nắm tay hắn lại, kéo hắn đứng vững.

Bọn học sinh đi báo thầy giáo, thầy giáo cũng đã tới, Hứa Trác với Quý Thừa bị tách ra, bị nắm áo lôi đi.

Hứa Trác và Quý Thừa bị lôi vào phòng chủ nhiệm, thần chủ nhiệm dường như rất thất vọng, nhìn quần áo trên dưới xộc xệch của hai người, cả gân xanh cũng hiện lên.

Vương Triết đã bị đưa đi băng bó, chảy máu không biết có nặng không?

Hứa Trác lắc đầu một chút, bị đánh một chưởng không hay ho gì, đầu đau như búa bổ.

Quý Thừa cảm xúc vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng cảm giác căm phẫn trên khuôn mặt xanh đỏ của hắn không sao giấu đi được.

"Triển Dịch tôi nghe nói trước đây cậu đánh thầy giáo đến mức nhập viện mới bị đuổi học phải không?"

Thầy ta nhìn Hứa Trác bằng con mắt không thiện cảm lại nói: "Cậu bây giờ có định đánh tôi luôn một thể không?"

Hứa Trác không nói gì hết, cũng chẳng có lời nào để nói, coi như tự xám hối đi, thấy Hứa Trác không nói gì, ông lại nhìn Quý Thừa lắc đầu ngán ngẩm chỉ vào Quý Thừa: "Cậu là học sinh giỏi của tôi, thầy biết từ khi Hứa Trác mất cả lớp đều thương tiếc không riêng gì cậu, thầy biết cậu với Hứa Trác là bạn rất thân, thầy cứ nghĩ qua giai đoạn này tâm trạng của cậu sẽ khá hơn, nhưng không, Quý Thừa cậu đã buông bỏ được chưa? Cậu đã chấp nhận được chưa? Rằng Hứa Trác đã mất rồi!"

Thầy ta nói xong Quý Thừa hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, bàn tay đưa lên cào đầu tóc rối của mình, nói hắn chấp nhận ư? Trong khi hắn phải chấp nhận cái gì, chẳng phải hắn đang chấp nhận hay sao? Tâm trình xáo trộn mờ mịt trống rỗng của hắn như muốn xé vỡ hắn, như muốn xé vỡ ký ức chỉ thuộc về Hứa Trác trong đầu hắn, hắn không muốn, một chút cũng không hề muốn, hắn không quên, vĩnh viễn không hề quên.

"Triển Dịch cậu mới học được bao lâu, cậu dao du với người lạ bên ngoài để bọn họ tìm tới trường, còn chọc tới người đã khuất, cậu có biết tôn trọng là gì không, ba mẹ cậu không dạy cậu à?"

Thầy ta đã đứng lên, lấy tay chỉa thẳng vào người Hứa Trác làm Hứa Trác nóng lên, thật muốn hét to, ba mẹ tôi chết rồi, không còn ai hết, không có ai dạy tôi hết, nhưng một từ cũng không thoát ra nổi.

"Tôi sẽ mời phụ huynh cậu lên, cậu giang hồ đánh Vương Triết, thể loại người như cậu mãi mãi chẳng khá lên được!"

Thể loại người như cậu là ý gì Hứa Trác biết hết, cứ nói thẳng là thằng Gay mắc dịch đi, nói vòng vo chi cho mệt, Hứa Trác vuốt mồ hôi trên mặt, không nói từ nào đã bỏ đi, để lại tiếng la mắng ở đằng sau.

Hứa Trác không về lớp mà ra khuôn viên sau trường ngồi một chút, cậu lần này triệt để triệt luôn đường sống của mình, cả người nằm xuống bãi cỏ, cái lạnh từ từ thấm vào da thịt, Hứa Trác mặc rất ít, mắt cứ ngẩn ngơ nhìn bầu trời mây kéo âm u, tâm trạng mới thả lỏng chút ít.

"Tao thấy việc mày làm lần này rất đúng!"

Hứa Trác đánh mắt qua bên phải, thân thể to xác của Trí Tiết Lâm ngồi xuống, cậu ta cũng nhìn xa xăm nói ra một câu.

Hứa Trác cười lên, không ngờ lại có đồng lõa, trước kia không nhận ra Trí Tiết Lâm cũng có bộ mặt này.

"Mày thấy tao làm đúng chuyện gì?"

Trí Tiết Lâm lại nói: "Đánh cái thằng mồm thối Vương Triết đó, tao cũng chướng mắt Quý Thừa lâu rồi!"

"Ồ! Sao lại chướng mắt hắn!"

"Thì hắn không thể thoát ra được quá khứ, hắn làm cả lớp vì hắn mà âm u!"

Hứa Trác lại không nói gì nữa, câu nói của Trí Tiết Lâm rất đúng, không thoát ra được quá khứ, kể cả bây giờ cậu là ai cậu cũng sẽ không bao giờ nói cho hắn biết, một là hắn không tin, hai là hãy sống cho cuộc đời của hắn đi, đừng sống cho thằng Hứa Trác đã chết đó nữa, Hứa Trác thật sự chả có cái thá gì để nhớ nhung hết.

Trí Tiết Lâm một lúc lại nói một câu, Hứa Trác tâm trạng tốt lên đương nhiên đáp lại, nhưng cậu vẫn ngâm vụ bán bạn cho giặc của cậu ta.

Đợi đến khi cả trường về hết, Hứa Trác mới ngồi dậy bảo Trí Tiết Lâm đi về, không biết thầy chủ nhiệm đã gọi điện nói gì cho mẹ Triển, chắc chắn bà sẽ thất vọng về cậu lắm.

Hứa Trác đến cặp cũng không thèm lấy, sửa lại quần áo, chân tự động rẽ vào con hẻm, bây giờ rất muốn gặp Hứa Dật bảo nó nấu cơm cho cậu ăn, cậu không còn tâm trạng để nấu nữa rồi.

Nhìn dàn dây leo sắp héo úa đến nơi, Hứa Trác nghĩ hôm nào rảnh đến bón phân chăm sóc một chút mới được, vừa bước vào thấy Hứa Dật đang ngồi xem tivi, Hứa Trác thả dép đi vào, Hứa Dật nhìn thấy chạy ào ra.

"Dịch Ca tới rồi!"

Cùng lúc đó Hứa Trác thính tai nghe được tiếng nước rộn ràng trong nhà vệ sinh, đầu cậu nổ bùng bùng, nhìn xuống đất giày thể thao của Quý Thừa cùng cặp của hắn, Hứa Trác kinh hồn bạt vía, bỏ Hứa Dật xuống chạy như điên.

Hứa Dật cũng chạy ra thất thanh hô: "Dịch Ca!"

Quý Thừa trong nhà vệ sinh chạy ra như điên, hỏi Hứa Dật: "Có phải là bạn anh hai em tới không?"

Hứa Dật nhìn quanh: "Đúng rồi! Nhưng anh ấy chạy nhanh quá!"

Quý Thừa không mang dép đã chạy ra ngoài đường, mắt nhìn xung quanh, nhưng một bóng người hắn cũng không thấy, nếu là bạn của Hứa Trác tại sao phải trốn, hắn sợ điều gì sao? Quý Thừa trở nên bực bội, nếu cậu ta đã trốn thì chẳng có ý gì tốt đẹp, Quý Thừa trở vào nhà, ôm Hứa Dật lại: "Em đừng tiếp xúc với người đó nữa, nếu cậu ta dám vào nhà em la lớn lên anh sẽ qua liền!"

Hứa Dật biểu môi: "Nhưng Dịch Ca không phải là người như vậy!"

Dịch Ca?

Quý Thừa lục trong bộ não của mình thử Hứa Trác có đứa bạn nào tên là Dịch không? Nhưng hình như hắn chưa bao giờ nghe tới cái tên này, dắt Hứa Dật vào nhà, còn hắn ngồi lên ghế bật âm lượng tivi nhỏ lại rồi nói với Hứa Dật: "Em nấu cơm cho anh ăn đi, hôm nay anh mệt quá!"

Hứa Dật ngoan ngoãn dạ một tiếng, kéo ghế vang đùng đùng, tự mình leo lên mở thùng gạo đổ vào nồi.

Quý Thừa ngã lưng ra đằng sau, bóp trán một chút, hôm nay thật sự con mẹ nó quá phũ phàng, Quý Thừa rất muốn yên ổn học xong sau đó ra trường, nhưng hắn bị hiện thực đánh đến vô cùng tàn nhẫn, Triển Dịch đánh hắn rất đúng, lần phát tiết này thực sự rất đã, tảng đá đè nặng lên hắn cũng nhạt dần, mọi khi cứ nghĩ đến Hứa Trác chết thảm như vậy, đến tay chân còn không lành lặn hắn không cách nào chấp nhận nổi, chấp niệm Hứa Trác trong lòng hắn quá lớn, muốn quên nhưng quên không nổi.

Hứa Dật lục đục nấu xong cơm, hiện đang xào gì đó, Quý Thừa đã nằm ngủ luôn trên ghế.

Hứa Trác bây giờ mới ổn định lại tinh thần, thật con mẹ nó quá yomost, nếu như để Quý Thừa tóm được Hứa Trác hết đường mà chối cãi, quan hệ của cậu và hắn càng ngày càng xa, Hứa Trác không làm gì khác ngoài chấp nhận sự thật, cũng đúng, dù sao bây giờ cậu là Triển Dịch chứ không phải là Hứa Trác.

Mẹ Triển bị lôi đầu lên, Hứa Trác học một ngày chỉ ngủ và ngủ, mẹ Triển về nhà cũng không nói lời nào mách lòng cậu, đến khi ăn cơm, cậu mới len lén xin lỗi bà, bà lại cười.

"Chuyện nhỏ mà, mẹ không để tâm, con để tâm làm gì, so với chuyện con gây họa ở trường cũ thì chuyện này chẳng nhầm nhò gì hết!"

Hứa Trác cũng muốn bái, yên lặng ăn cơm.

"Mẹ chỉ có con là con trai duy nhất, trách mẹ chiều con quá cũng được, nhưng mẹ không muốn giận con vì chuyện cỏn con này!"

Hứa Trác quả thật rất cảm động, dù sao cũng vì bà chiều Triển Dịch như vậy cho nên cậu ta mới ra nông nỗi đó, bây giờ Hứa Trác không muốn làm bà phiền lòng nữa, chuyện đánh nhau Hứa Trác bị đình chỉ một tuần xám hối, Quý Thừa thuộc vào diện nạn nhân cho nên chỉ làm viết bản kiểm điểm, đồng nghĩa với việc tất cả họa là do cậu gây ra, Hứa Trác cảm thất vô cùng thuyết phục.

Trong lớp mấy ngày này nhộn nhịp vô cùng, hôm nay vừa vặn là giáng sinh gì đấy, với Hứa Trác mà nói thật sự vô nghĩa, nhưng đối với bọn con gái thì là ngày vô cùng quan trọng có sức ảnh hưởng lớp, thời tiết hôm nay lạnh lẽo vô cùng, Hứa Trác phải mặc áo phao dày, vào lớp mới giảm phần nào, cái lớp bị bọn con gái dán mấy thứ vô cùng nhiều trên cửa kính.

Hứa Trác nhìn qua chỗ ngồi của Quý Thừa trên cửa kính đó dán hình nam nữ chibi mặc áo đỏ hôn nhau, Hứa Trác cười ngất, nghĩ gì không biết, dường như Quý Thừa cũng tỏ ra hết sức ghét bỏ.

Bọn trong lớp bàn tán muốn tối nay muốn đi chơi, Hứa Trác bây giờ bị bọn họ xa lánh triệt để, chỉ có Trí Tiết Lâm còn nói qua lại được, ngay cả Tạ Trình cũng chẳng hó hé câu nào với cậu, Hứa Trác đương nhiên chả thể hội nhập được với bọn họ, Trí Tiết Lâm liền choàng vai cậu.

"Tao cũng chẳng có hứng thú với bọn đó, hay tối nay tao với mày đi ăn xiên nướng đi!"

"Không đi!"

"Không đi!"

Hứa Trác giật mình nhìn về phía Quý Thừa, không biết Lý Lâm nói cái gì mà hắn với cậu đồng thanh nói không đi, ánh mắt hắn cũng lóe lên, rồi xoay mặt qua.

Trí Tiết Lâm lại nói: "Quán này ngon lắm, chứ mày định ở nhà hết giáng sinh à?"

Vậy là hai con chó độc thân Hứa Trác và Trí Tiết Lâm tối hôm nay, xung quanh toàn là những cặp đôi tay trong tay, cậu và Trí Tiết Lâm liền tỏa sáng trong mắt bọn họ, hai thằng đàn ông đi bên cạnh nhau không nghĩ gì thì không phải người bình thường, Hứa Trác không tình nguyện lắm, bị Trí Tiết Lâm kéo vào một cửa hàng xiên nướng ven đường, người không là người, chủ yếu là học sinh cỡ bọn họ ngồi chật cứng không còn chỗ để đi, hơn nữa lại ồn ào, ồn ào này không làm cho Hứa Trác phiền phức, mà kiểu hòa nhập, nhộn nhịp như vậy không chơi hết hôm nay hơi phí.

Trí Tiết Lâm kéo Hứa Trác vào hô to: "Bà chủ còn bàn trống không?"

Bà chủ nghe tiếng, nhìn xung quanh một lượt, thấy một bàn chỉ có hai người ngồi còn lại đã chật cứng, bà lại nói: "Các cậu ngồi ghép được không?"

"Sao cũng được!"

Bà dẫn bọn hắn lại chỗ khuất với đường cái, trong cái hẻm hốc nhỏ này, Trí Tiết Lâm cùng Hứa Trác tâm khí bừng bừng bị dội cho một gáo nước lạnh, trùng hợp này thật là đáng yêu nha, Quý Thừa mặt mày rất tốt, cùng Lý Lâm ăn xiên nướng, chưa từng ngẩng đầu lên.

Bà chủ liền nói: "Xin lỗi hai cậu, ở đây có hai người, các cậu làm phiền cho bọn họ ngồi ghép được không?"

Lý Lâm cùng Quý Thừa đồng thời ngẩng đầu lên, tròng mắt không giấu nổi kinh ngạc, Trí Tiết Lâm nói nhỏ vào tai Hứa Trác: "Hay là đi chỗ khác!"

"Đã tới rồi, để xem ý bọn họ sao!"

"Tao chỉ sợ mày ăn không ngon chứ ngồi ghép với ai tao cũng không có ý kiến!"

Hứa Trác cảm động, vỗ vai Trí Tiết Lâm mắt lấp lánh lấp lánh, quả là anh em tốt, Lý Lâm liền nhìn Quý Thừa thấy hắn không nói gì, cười đứng dậy: "Các cậu cứ ngồi đi!"

Hứa Trác ngồi trước, Trí Tiết Lâm liền gọi xiên nướng các loại, gọi một tràng, Hứa Trác liền ngồi một cục, không khí bỗng chốc khó nói thành lời, ai cũng trở nên ngượng ngùng, bọn họ chả ai thân với ai, chỉ có Trí Tiết Lâm nói nhiều mới bắt chuyện với Lý Lâm.

Trí Tiết Lâm vừa ăn xiên nương vừa nói: "Dù chúng ta cũng đéo thân gì nhau, nhưng hôm nay có duyên ngồi chung một bàn, chúc bọn mày đặc biệt là Triển Dịch, giáng sinh vui vẻ!"

Mặc dù hơi ngượng ngùng nhưng không khí này làm cho Hứa Trác cảm thấy vô cùng ấm áp, mọi chuyện khó nói đã bị cậu vứt ra sau đầu.

_________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi