TÌNH Ý LÂU DÀI

Diêm Danh đã rời giường từ sớm, mang theo một túi nhựa hoa quả đi trên đường.

Nhẩm tính thời gian Diêm Danh có thể dậy hít thở vào sáng sớm có thể tính trên đầu nhón tay.

Nếu không phải tối hôm qua không mở quán làm ăn, hôm nay sợ rằng cũng không còn sớm.

Mang theo hoa quả đi hai trạm xe, cảm thấy thân thể mình thật sự đã già, nghỉ ngơi trong chốc lát mới tiến vào sân trường.

Trường của Quách Hiểu Văn

Nghe ngóng bốn phía mới hỏi thăm được dãy lầu ký túc xá.

Quản lí không có ở đây, huống hồ làm gì có ai muốn vào quấy rối cái kí túc nam vừa bừa vừa bẩn này không phải sao?

Diêm Danh cũng thấy mình tiến vào rất thuận lợi, thẳng đến đi xuống lầu dưới mới phát hiện một vấn đề.

Cho tới bây giờ Diêm Danh cũng không có hỏi thăm qua sinh hoạt của Qúach Hiểu Văn, y cũng không quá hứng thú với vấn đề riêng tư của một người

Chủ đề chung giữa hai người cũng rất ít, bình thường đều là Quách Hiểu Văn đặt câu hỏi, y trả lời.

"Xin hỏi, Quách Hiểu Văn ở phòng bao nhiêu?"

Nam nhân cầm chậu rửa mặt dừng lại nghe Diêm Danh hỏi.

"Anh là bạn hắn?"

"Ông chủ của cậu ấy, nghe nói cậu ấy bị bệnh, đến thăm."

Đối phương vỗ đùi, lôi kéo Diêm Danh đi vào trong.

Vừa mở cửa Diêm Danh liền sững sờ.

Mùi vị này thực sự là...

Cái này cảnh sắc cũng thật...

Lập tức ho khan một tiếng.

"Hiểu Văn! Ông chủ trong truyền thuyết của ngươi đến thăm này! Nhìn xem!"

Không đợi Quách Hiểu Văn từ trên giường ngồi dậy, mấy nam sinh khác trong kí túc đồng loạt quay đầu nhìn Diêm Danh.

Diêm Danh lập tức cảm thấy bản thân như biến thành con khỉ trong vườn bách thú.

"Ông chủ?! Anh làm sao... Sao lại tới đây?"

Diêm Danh nhìn Quách Hiểu Văn, mặt mũi đỏ tưng bừng, thanh âm khàn khàn, xác thực bệnh thật nghiêm trọng.

Cười tủm tỉm đem hoa quả đưa cho ký túc xá đồng học, tùy tiện ngồi xuống.

"Không có việc gì, liền đến thăm cậu."

Nhìn dáng vẻ Quách Hiểu Văn co quắp bao lấy chăn, ánh mắt Diêm Dah có chút lấp lóe.

Bạn cùng phòng kí túc xá tự nhiên toàn người hiểu ý, rõ rõ rành rành ý nghĩa của lão bản trong truyền thuyết đối với Quách Hiểu Văn.

Tìm vài lí do sứt sẹo nhao nhao rời đi.

Đương nhiên thời điểm rời đi túi hoa quả cũng thuận lợi đi cùng.

Diêm Danh khó có được thời điểm ra ngoài ban ngày, cho nên khi ánh nắng chiếu trên da y, cảm giác trắng đến càng không thực.

Quách Hiểu Văn nhìn đến hoa mắt chóng mặt, càng là không dám động một chút.

"Đỡ hơn chút nào không?"

"Vẫn còn hơi đau đầu chóng mặt"Quách Hiểu Văn rất ít khi bị bệnh, cho nên bị bệnh tự nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Kí túc xá các cậu đúng là... đặc biệt tình thú. Nhìn xem trên cửa sổ hơn chục cái quần trong của nam nhân, còn có một cặp tất đang chảy nước, Diêm Danh nói ra lời thật lòng.

Đương nhiên y không có xem nhẹ những CDsắc tình in hình nữ nhân lõa thể kia, cùng một chút tạp chí hỗn loạn.

Ký túc xá, nguyên lai ký túc xá là như vậy, Diêm Danh trước đây chưa từng thấy tận mắt.

Quách Hiểu Văn càng xấu hổ, ý thức được Diêm Danh đang xem xét cái ổ chó của bản thân.

Đem tất cả của chính mình bày ra trước mặt người mình thích, quả thật có chút xấu hổ.

"Cái kia... Ông chủ..."

"Cậu hôm nay cũng không cần tới làm." Diêm Danh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, xác thực cũng nên đi, đến nhìn Quách Hiểu Văn không bệnh quá nặng, y cũng yên tâm.

"Được?"

"Phải nghỉ ngơi thật tốt."

Vừa đứng lên, nghe thấy âm thanh ai kia bước xuống giường.

Quay đầu trông thấy Quách Hiểu Văn một tay kéo chăn, một tay bắt lấy cánh tay của mình.

"Ông chủ, anh có thể cho tôi một cơ hội không?"

Nhìn sắc mặt của Qúach Hiểu Văn thật sự có thể so sanh với gan heo, lần này Diêm Danh không cười.

Mặc dù còn lâu mới sang hè, thế nhưng mặt trời bên ngoài đã khiến Diêm Danh có chút không chịu đựng nổi.

Chỉ có thể mang kính râm che đi những ánh mặt trời chói mắt, cũng che đậy ánh mắt đầy nếp nhăn của chính mình.

Nhìn lại, sao lại như tiểu hài tử hai mươi tuổi trước kia.

Mặc dù phải phơi nắng, Diêm Danh vẫn lựa chọn đi bộ về quán.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, vừa rồi như thế nào lại một lần cự tuyệt quách Hiểu Văn.

Đứa bé kia đơn thuần như tờ giấy trắng, làn da cháy nắng cùng thân hình cường tráng kia kì thực khiến y say mê.

Nhưng là Diêm Danh biết, còn tương lai của cậu.

[Tôi là Ngưu Lang, nếu như cậu dùng tiền mua, tôi có thể cân nhắc.]

Rõ ràng nhìn thấy Quách Hiểu Văn buông ra cánh tay mình, Diêm Danh một lời không nói thêm xoay người rời khỏi kí túc xá.

Cứ như vậy cũng không tệ, hôm nay mặt trời rất lớn.

Phơi nắng khiến Diêm Danh có chút thèm thuốc, y móc túi lấy ra một cây, đặt lên môi mới phát hiện không có bật lửa.

Sờ soạng nửa ngày từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng lại không muốn đem điếu thuốc cất lại hộp.

Quay người nhìn bốn phía, nhìn thấy một người đứng phía trước, đi tới.

"Mượn cái bật lửa được không?"

Nam nhân quay đầu nhìn thoáng qua Diêm Danh, gật gật đầu tìm bật lửa.

"Không dùng sao?" Nhìn Diêm Danh ngẩn người nửa ngày, nam nhân mở miệng nói chuyện.

Lúc này Diêm Danh mới hoàn hồn, bắt lấy tay nam nhân ấn bật lửa, đưa điếu thuốc tới.

Nam nhân nhíu mày, không quá thích loại tư thế mượn lửa này, bất quá cũng không nói gì.

Hắn đang chờ taxi, mặc dù là Chủ Nhật, công việc chính là công việc, không có gì cái gì gọi là ngày nghỉ vào Chủ Nhật.

Diêm Danh nhìn đối phương, kính râm ngăn trở ánh mắt y.

[Giao Thần...]

Đối phương vì Diêm Danh đeo kính đen, cũng không có phát hiện ra.

Cũng có thể là đối phương căn bản cũng không quan tâm đến mình.

"Cảm ơn." Nửa ngày Diêm Danh mới mở miệng, khiến giao Thần sững sờ.

Lập tức cười cười gật gật đầu.

Lúc này xe taxi lái tới, dừng bên người Giao Thần.

Mở cửa xe một cái, Diêm Danh thấy tóc của Giao Thần theo gió bay lên, nốt ruồi ở mi tâm phá lệ chướng mắt.

Giao Thần chờ lấy lái xe khởi động xe mới từ kính chiếu hậu bên cạnh xe nhìn chằm chằm nam nhân đang đứng nơi đó.

Đeo kính đen đứng dưới bóng cây.

Đột nhiên Giao Thần nhớ tới cái gì đó, chau mày một cái.

Chuyển bóng dáng qua đã thấy thân ảnh người nọ mờ ảo phía xa.

Mà Diêm Danh nhìn cái bật lửa trong tay, vừa rồi đối phương sững sờ ngược lại là y nắm lấy cái bật lửa.

Cái này nhìn tuyệt đối không phải mấy hãng thông thường y từng dùng.

Về phần nó bao nhiêu, Diêm Danh không để ý tới.

Ngược lại mắt trời khiến y có chút chóng mặt, tranh thủ thời gian đi về.

Hai ngón tay qua lại vuốt ve bên ngoài bật lửa.

Giao Thần quen biết Trương Văn Xuyên mười năm, có lẽ so với mười năm còn nhiều hơn.

Năm đó, khi được trưởng bối giới thiệu, Trương Văn Xuyên trong mắt Giao Thần chính là một người đặc biệt.

Là người ổn trọng không câu nệ nói cười, nhưng là rất khó tìm hiểu về hắn.

Làm bạn với Trương Văn Xuyên không có gì đáng chê trách, thậm chí có chút không tiếc mạng sống.

Bây giờ...

Bây giờ thấy nam nhân đeo kính đen kia, lại nhớ tới dánh vẻ y từng quỳ gối dưới chân Trương Văn Xuyên.

Đầu óc Giao Thần nổ bùm một cái.

Vì cái gì nổ, Giao Thần thấy mình nghĩ quá nhiều, nhất là đêm đó Trương Văn Xuyên đuổi phía sau.

Kéo tay mình nói ra lời tỏ tình.

Giao Thần cảm thấy đầu óc nổ lợi hại hơn, cánh tay bị Trương Văn xuyên nắm chặt từng cỗ từng cỗ nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền tới.

"Tiên sinh, đến." Lúc này lái xe đột nhiên lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Giao Thần.

Xuống xe, vẫn là đi vào công ty.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi