TÌNH YÊU BỤI ĐỜI


Nó tỉnh lại sau mấy chấn song, xung quanh là tường đá kín bưng. Vừa hé mắt ra đã nghe mùi ẩm thấp muốn ngộp thở. Một kon chuột chạy vụt qua dưới chân làm nó giật nảy mình bật dậy ngay.
Chuyện gì thế này, sao mình lại ở đây. Đầu óc lùng bùng nó nhìn khắp xung quanh. Mình ngồi “hộp” hả, sao lại thế chứ…. Lắc mạnh mấy song sắt, nó hét ầm lên.
_ Thả tui ra. Mấy người làm gì vậy hả.
Không có tiếng trả lời, chỉ có không gian một màu tối đen bao trùm xung quanh. Sao lại thế chứ… Sao lại bắt tui…. Nó ủ rũ ngồi bệt xuống đất, sao mình lại thế này. Nhỏ đâu, cô bé đâu rồi. Hổ đâu, Nguyên đâu, Phong đâu… Cả Trang nữa, Trúc, Dung… mọi người đâu hết cả rồi….
_ Kééttt….
Tiếng cửa phía ngoài hé mở mang theo thân hình nó bật dậy chụp tay vào chấn song.
_ Ai đó, thả tui ra.
_ Tỉnh rồi hả nhok.
Giọng nói lạnh tanh vang lên từ một đôi giày đen, bộ đồ xanh lá, và cuối cùng là cái đầu đầy nếp nhăn trên môi gắn điếu thuốc.
_ Thả tui ra. Sao lại bắt tui.
_ Sao bắt hả, mày dám chơi kon sếp chứ sao. Gan cùng mình kon ạ.
Nó loáng thoáng nhớ lại, mấy thằng đó là công tử nhà đại gia hả.
_ Nhưng chính tụi nó gây sự oánh tui trước chứ. Tui chỉ tự vệ.
Điếu thuốc cháy đỏ lên rồi khói phun ra vèo vèo, đôi môi khô nức nẻ kia khẽ nhếch mép cười.
_ Mày còn non lắm, ai gây sự trước cũng vậy thôi. Mày có tiền không mà đấu với người ta hả.
_ Bao nhiêu.
_ Hơn mấy chục tỉ, đại gia giàu nhất thành phố, ông già của cái thằng mày quăng vô gốc cây ấy.
Thua rồi… Nó chán nản ngồi dựa lưng vào chấn song… Chục chai là quá lớn nói gì hơn mấy chục tỉ….
_ Cho tui điếu thuốc.
Cha cớm thẩy cho nó điếu jet sau khi mồi.
_ Tui sẽ đi bao nhiêu.
_ Có thể là 8 cuốn.
Nó nhếch mép cười khẩy… Hừ, nửa năm nửa biết tui còn thấy mặt trời không mà 8 năm.
_ Ông già nó lo bao nhiêu.
_ Tao cũng không biết, nhưng chắc cũng đậm. Con một mà…
_ Có cách gì gỡ không.
_ Bó tay thôi, các sếp bị thằng chả mua hết rồi còn đâu.
Hừ… Tiền to thật, phen này mình tiêu rồi.
_ Cho tui gọi điện 1 lát được không.
_ Đáng lí là không, nhưng tao cũng từng có thằng bạn dính oan giống mày nên cũng thông cảm…. Nè…
Cán bộ thẩy cho nó chiếc đập đá cũ kĩ.
_ Nói nhanh thôi nha. Lương tao cũng chẳng bao nhiêu nên điện thoại không nhiều tiền đâu.
_ Cảm ơn.
Bấm số của nhỏ. Nó chẳng biết số của ai cả, mà thật ra lúc này nó cũng chỉ muốn gặp nhỏ thôi.

_ A lô… Tui nè…
Đầu dây bên kia giấu vội tiếng nấc. Cô bé nói không kịp thở.
_ Anh hả, anh có sao không, có bị đánh không. Em xin vào gặp nhưng người ta không cho. Anh cẩn thận nha.
_ Ừ, tui không sao. Nhỏ vẫn bình thường chứ.
_ Em vẫn ổn. Anh lo giữ gìn nha. Em nhờ ba em rồi, ba em đang cố chạy cho anh đó.
Nó tặc lưỡi.
_ Uhm, cám ơn, nhưng có lẽ không được đâu, nghe dâu bên kia người ta giàu lắm
_ Anh đừng nói xui chứ.Dù thế nào cũng đâu phải lỗi của anh.
_ Ừ, cám ơn nhỏ.
_ À anh nè….
_ Tút… tút...
Điện thoại bỗng dưng tự tắt.
_ Ơ… sao vậy - nó liếc mắt qua cán bộ
Búng điếu thuốc vào góc nhà, đôi môi nức nẻ khẽ cười.
_ Hà, hết pin rồi, tao trực 3 ngày nay nên chưa sạc nữa.
Ngao ngán đưa trả điện thoại nó bần thần gắn điếu thuốc lên môi. Đau thật, khi không lại dính vào cái vụ này.
_ Cho tui hỏi mấy giờ rồi vậy.
_ 7h sáng.
_ À mà hồi nãy ông có nói là có người bạn dính đòn giống tui hả.
_ Ừ.
_ Zụ đó thế nào.
Không trả lời ngay, chậm rãi mồi thêm điếu thuốc, người đàn ông có tuổi phun khói mù mịt rồi trầm ngâm.
_ Hồi đó trên đường đi làm về nó gặp 1 đám nhà giàu chặn đường 1 cô gái, máu anh hùng nổi lên, nó nhảy vào đấm gãy răng thằng đầu sỏ, tụi kia hoảng hốt bỏ chạy…..
Buông 1 tiếng thở dài. Rít 1 hơi thuốc.
_ … Ngày hôm sau công an phát lệnh tạm giam, nó bị bắt và đi 4 cuốn mà không hề biết lí do. Cáo trạng của nó là tội vô cớ hành hung người khác… Đời chó thật.
Nó ngồi im lắng nghe, đúng là chó thật.
_ Vậy cô gái kia không biện minh giùm ông ta à.
_ Có, nhưng mà ăn thua gì, bên kia vung tiền ra trám miệng sếp lớn hết.
Đúng lúc đó thì chuông reng. Cán bộ hấp tấp chạy lên, 5 phút sau quay xuống mở cửa cho nó.
_ Đi đâu đây - nó thăm dò
_ Cứ lên, có người xin gặp mày ở trển.
Thận trọng bước từng bước lên bậc thang. Ai vậy ta….
_ Anh… Anh có sao không.

Là nhỏ, hai mắt cô bé đỏ hoe. Phía sau là lố nhố đám bạn của nó. Nó mừng rỡ mỉm cười.
_ Chào, mọi người bình yên chứ.
Hổ trầm ngâm nhìn nó.
_ Bình thường hết, chỉ có mình mày là có chuyện thôi.
_ Hì - nó cười méo xẹo - Tao không sao đâu mà.
Vừa dứt lời là cánh cửa bên ngoài bật tung báo hiệu có sao liền… Một dàn cớm hình sự bước vào, sau cùng là một người đàn ông tầm ngoài 40, khuôn mặt vuông vức nghiêm nghị, ăn mặc sang trọng. Ông ta quay nhìn chăm chăm vào nó đang đứng sau song sắt thăm nuôi, rồi quay sang bên cạnh.
_ Là thằng nhok này sao.
_ Dạ vâng ạ - cha cớm kế bên khúm núm
Bước lại gần nó, hai bên ngăn cách bởi những chấn song lạnh lẽo.
_ Này, chính cậu đã đánh kon tui đó hả.
Không trả lời, nó chỉ hơi gật đầu.
_ Cậu bé có vẻ lì lợm nhỉ. Chắc cậu biết tội vô cớ đánh người sẽ thế nào chứ.
Nó phát cáu..
_ Không phải vô cớ, chính tụi nó gây sự trước.
Người đàn ông hơi nhíu mày lại.
_ Cậu đừng có chối, thằng Trung đã kể hết với tôi rồi.
Nó cười khẩy.
_ Ông nghe kon ông kể à, vậy ông có nghe những người chứng kiến kể chưa.
_ Rồi - người đàn ông trả lời chắc nịch - Tụi bạn nó đứa nào cũng nói như vậy. Cậu tự nhiên xông vào đánh tụi nó.
Nhỏ hét lớn.
_ Không đúng, anh ấy không bao giờ tự nhiên đánh người hết.
_ Thôi nhỏ à - nó gàn cô bé lại - ông ta chỉ tin những gì kon ổng nói thôi.
Đôi mày người đàn ông sang trọng càng nhíu nhiều hơn, hình như ông ta đang đắn đo. Một lúc lâu ông ta khẽ tặc lưỡi.
_ Tôi sẽ điều tra thêm. Nhưng tôi tin kon tôi không lừa tôi, nó là đứa ngoan ngoãn.
Người đàn ông có vẻ chuẩn bị về. Nó cười khẩy trông theo. Ngoan à… ngoan mà ăn nói hách dịch với người khác thế à, ngoan mà xách đá chọi người ta à….
Ơ… Nhưng mà…. Nhìn kìa…. Nó vừa thấy cái gì thế…. Có thật không vậy….
_ Nhỏ nè, nhỏ nhìn xem.
Cô bé ngơ ngác dòm nó.
_ Nhìn cái gì cơ.
_ Ông ta…. Nhìn ông ta kìa…..
Nhỏ quay sang… Có gì đâu, chỉ là bộ đồ vét láng cóóng, cái mặt vuông nhìn nghiêm nghiêm, mái tóc chưa có vẻ gì là sắp hói…. Có gì lạ đâu chứ.

_ Có gì đâu.
_ Không, nhìn kĩ lại đi.
Lại quay sang nhìn suốt từ đầu đến chân ông ta, lần này đến phiên cô bé tròn mắt giật mình.
_ Cái…. Cái…. Phải nó không vậy anh.
Nó nói trong hơi thở hồi hộp.
_ Đúng đó. Không sai được....
Người đàn ông đang tính quay lưng bỏ đi thì…
_ Khoan đã - nó gọi lớn - ông đứng lại đã.
Quay người lại nhìn nó.
_ Chuyện gì vậy cậu bé.
_ Ông tới gần đây chút đi.
Hơi ngập ngừng, người đàn ông bước từng bước về phía nó…. Đến khi ông ta đứng sát trước mặt thì nó như muốn hét lên vậy… Đúng rồi, đúng là nó rồi….
_ Sợi… dây… - nó lắp bắp - …Sợi dây chuyền trên cổ ông… ở đâu ra vậy.
_ À… - ông ta bật cười - … Cái này của tôi từ lâu rồi. Từ hồi tôi con trẻ.
Nó bần thần.
_ Sao… sao… cái mặt dây hình tròn của ông chỉ còn 1 nửa vậy.
Thu nụ cười lại, thoáng chút phân vân hiện ra trên gương mặt ông ta. Rồi ông ta bỗng nhíu mày có vẻ không vui.
_ Đó là chuyện của tôi, cậu không cần biết.
_ Cần chứ… - nhỏ lên tiếng - … Vì còn 1 sợi y như vậy nhưng gắn nửa hình tròn còn lại mà phải không.
Như có 1 luồng điện chạy qua người đàn ông đó vậy. Nét mặt ông ta hết nhíu lại rồi giãn căng ra. Ông ta nói trong hơi thở.
_ Sao… sao… cô cậu biết.
Đến lúc này Phong với Nguyên mới chợt nhận ra.
_ Đúng rồi… đúng sợi dây đó rồi.
_ Y chang, chỉ có điều là nửa kia ngược lại thôi.
Người đàn ông trung niên nói mà như hét.
_ Các cậu thấy một sợi như vậy nữa sao. Ở đâu… Thấy ở đâu vậy…
_ Không phải… không thấy…..
Nó chợt thét lên trước vẻ ngơ ngác của mọi người rồi quay đầu chạy ngược về phòng giam… Sau lưng còn nghe loáng thoáng tiếng của thằng phong, thằng Nguyên.
_ Sao vậy, tao thấy giống lắm mà.
_ Đúng nó rồi chứ giống gì nữa.
Không đúng…. Nó chạy mà như muốn khóc tới nơi…. Không phải là ông ta… Không phải… Nếu ông ta giàu như vậy thì sao lại vứt mình chứ… nếu ông ta giàu vậy thì sao mình lại nằm trước cửa tu viện chứ… không phải… không phải đâu…. Có lẽ là ai đó đã cho ông ta sợi dây đó thôi….
Nó gục mặt vào tường ngồi bất động, nhưng nó không khóc, kon trai không được khóc, các sơ đã dạy nó như vậy…
Nhưng bây giờ không khóc thì phải sao chứ… Cười chăng…. Hay….
Bất chợt đầu nó choáng váng, lại sắp sửa..…nữa rồi. Níu tay vào chấn song, nó cố gắng kéo người đứng dậy, nhưng..…
_ Bịịịchhh…
Cả thân hình nó đổ xuống sau hàng song sắt. Đầu óc quay cuồng, nó chẳng còn biết gì cả….
He hé mở mắt, cái trần nhà trắng toát làm nó thấy lạnh… Khẽ nhích người quay đầu nhìn khắp xung quanh… Trắng… Lại trắng… Toàn là trắng cả thôi… Căn phòng này chỉ độc mỗi màu trắng lạnh lẽo… À không, nó lại chợt thấy mái tóc dài ngồi gục bên cánh tay nó… Cô bé chứ ai nữa. Không cần gương mặt ấy ngước lên, chỉ cần nhìn mái tóc đen mượt cùng thân hình nhỏ xinh ấy là nó nhận ra ngay người trong mơ của mình…
Khẽ vuốt làn tóc mềm đang thíp ngủ, nó thấy lòng ấm trở lại. Ít ra thì vẫn có 1 người luôn bên nó từ ban ngày cho đến giấc mơ.…. Vuốt ái tóc qua tai, gương mặt thần tiên của nhỏ làm nó thấy bình yên lạ…Ơ… Nhưng mà… Ê, nhỏ ngủ mà chảy ke nghen…. Được đó, cái zụ này chọc cho hem ghê nữa thì thui luôn…. Té ra nhìn cái mặt “bà cụ” zậy mà “non” quá xá… há há….

_ Ê, nhỏ… - nó lật đật gọi cô bé dậy - …. Nhỏ nè….
Giật mình tỉnh giấc, cô bé ngơ ngác quay nhìn xung quanh… Rồi ánh mắt dừng lại nơi thằng nhok đang ngồi nhe răng cười… Rồi ánh mắt ấy rưng rưng nước mắt… Rồi ánh mắt ấy bật khóc… Khóc thật to, khóc thật nhiều, khóc thật lâu trên vai thằng nhok… Mặc cho nó bối rối vỗ về, mặc cho nó tặc lưỡi tiếc rẻ vì chưa kịp chọc cô bé miếng nào.
_ Khóc hoài hà. Nín đi chứ.
_ Nín đi mà, khóc nhiều xấu hoắc cho coi.
_ Thui mờ, nín đi mờ. Năn nỉ đó.
Vai áo nó mỗi lúc một ướt thêm, dòng lệ cô bé vẫn rơi hoài… Nó bùn hiu bùn hắt nhìn đôi vai nhỏ rung rung nấc nhẹ. Chắc phải…. khóc theo luôn quá…
_ Thui mờ, xin luôn á.
Ôm nhẹ đôi vai kia vào người, nó tựa đầu cô bé vào ngực mình… Sau hồi lâu bỏ công… “dụ dỗ”, nó mới làm nhỏ ngừng khóc được.
_ Mít ướt tè luôn nghen. Lần nào cũng khóc hoài hà.
Lặng lẽ tựa đầu vào nó, nhỏ không nói gì cả, cô bé đang nghĩ tới những lời bác sĩ bảo.
_ Tụi kia hem tới hở - nó cúi xuống hỏi nhỏ
_ Có, nhưng mà bác sĩ hem cho đông người vào nên bựx mình đi về hết rồi.
Nó gật đầu rồi xịu mặt ra vẻ buồn buồn.
_ Ừ, mà sao hem để ai lại, mà tự nhiên lại để nhỏ làm tui buồn quá.
_ Gì chứ - cô bé bật người dậy tròn mắt nhìn nó - Mắc gì buồn.
Nhìn gương mặt của cô bé mà nó chợt cười toe.
_ Sao hem buồn chứ, nhỏ nằm đè lên cánh tay tui mà ngủ giờ tê muốn chết nè. Đã vậy còn… còn….
_ Còn gì hả - giọng cô bé có vẻ sắp giận tới nơi
Nó nhe răng cười mím chi cọp.
_ Đã vậy còn chảy ke ướt hết mền tui rồi nè.
Bất giác hai má nhỏ đỏ ửng cả lên, ngượng ngùng quay lại lau lau miệng, cô bé nói giọng hờn.
_ Anh buồn thì em về.
_ Ai cho về chứ hả.
Rồi không chờ nhỏ kịp trả lời, nó nhe răng “khỉ” ra cười.
_ Đền cái mền cho tui đi.
_ Hứ…. - cô bé liếc xéo - … Mền của bịnh viện chứ của anh à.
Nói rồi đưa tay véo nó một cái thiệt đau cho chừa cái tật chọc quê nhau nè.
Đang méo mặt suýt soa thì cánh cửa phòng bật mở, gió bên ngoài lùa đến mang theo cả người đàn ông ấy chạy vội vào.
Đứng lặng yên nơi cuối giường, ông ta bần thần đưa mắt nhìn thật kĩ khuôn mặt nó như thể một người đi xa đang cầm tấm ảnh gia đình trên tay vậy…. Lát lâu sau, đôi môi ông ta khẽ mấp máy.
_ Con… à cậu… cậu bé có thể cho tôi xem sợi dây chuyền của cậu được không.
_ Tôi không có sợi dây nào hết. Ông nhầm người rồi.
Giọng nó dứt khoát nhưng sao nghe có vẻ nặng nề lắm.
_ Sao vậy, anh cũng có một sợi mà - nhỏ ngạc nhiên nhìn nó - Chính ông này đã viết giấy bảo lãnh bên công an để đưa anh đến đây đấy. Em đã xem sợi dây của ông ta rồi, đúng là nửa đối lập với sợi của anh đó.
Nó im lặng, một niềm nghẹn ngào dâng cao trong nó. Cần gì nó phải nhỉ phải nói chứ, chỉ thoáng nhìn thôi là nó đủ biết sợi dây quen thuộc của nó với sợi này là hai nửa của nhau rồi… Nhưng vì sao chứ, cứ nhìn cách ăn mặc và cung cách sang trọng của ông ta là nó lại day dứt lắm, nó không tin một người giàu có như vậy lại có thể…..
_ Nhầm rồi… - giọng nó nghe thật lạnh - … Sợi của tui khác hẳn, và tui đã quăng nó cách đây 1 năm rồi… Ông thông cảm…
Thất vọng tràn trề hiện trên gương mặt vuông vuông đầy nét phong ba trong cuộc đời. Đôi mắt ông ta như vừa mất đi một thứ hi vọng nào to lớn lắm… Nhưng chỉ trong khoảng khắc, gương mặt dày dạn sương gió ấy trấn tỉnh lại ngay. Khẽ đằng hắng.
_ Ừ, cám ơn cậu. Tôi xin phép đi trước.
Quay lưng bước ra ngoài, ông ta trầm ngâm mồi 1 điếu thuốc… Nó ngồi trên giường lặng lẽ trông theo cho đến khi khuất dần cái dáng người ấy… Nó chỉ thấy có thế, nhưng khi cái bóng ấy khuất sau cánh cửa thì nó không hề biết rằng, ông ta đi đến phòng bác sĩ trưởng khoa… Đặt cái phong bì lên bàn dày cui lên bàn, nói gì đó hồi lâu với vị bác sĩ tóc đã bạc trắng. Lát sau ông ta đút tay vào túi đi ra, vị bác sĩ cười tươi đút phong bì vào áo khoác.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi