TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phòng Mẫu Đơn cách đây không xa.
“Các người cứ đi trước đi” Ngay sau đó Lê Đình Tuấn thấp giọng nói với mấy người bên.

cạnh.

“Chuyện bàn như thế nào?” Ánh mắt của Lê Đình Tuấn nhìn xuyên qua Phó Thành Đô, quét mắt nhìn về phía chủ Tần ở cuối hành lang đang đóng cửa.
Chủ Tần hơi cúi đầu với anh, coi như là chào hỏi.
“Tôi đang muốn tìm anh nói đây” Phó Thành Đô thấp giọng nói.
Lê Đình Tuấn thấy sau lưng chủ Tần có một bóng lưng nhìn có chút quen mắt đang thu dọn đồ đạc.
Anh không nhịn được mà cau mày, chẳng qua còn chưa kịp thấy rõ thì chú Tần đã đóng cửa lại.
“Nhìn cái gì thế?” Phó Thành Đô nhìn theo hướng của anh đang nhìn, không hiểu hỏi.

“Không có gì” Lê Đình Tuấn ngẩn ra mất mấy giây, nhàn nhạt trả lời.
Chắc là nhìn nhầm.
“Vừa hay hôm nay anh trở lại, lát nữa cùng với tôi về quân khu” Lê Đình Tuấn thu tầm mắt lại, tiếp tục thấp giọng nói với Phó Thành Đô: “Lần trước bị thương, ông ngoại rất lo lắng, muốn xem.

anh một chút”.

Lê Đình Tuấn và Phó Thành Đô là quan hệ thân thích họ ngoại.

Ông ngoại của Lê Đình Tuấn là ông cậu của Phó Thành Đô.
Trước khi bố mẹ của Lê Đình Tuấn ly dị, Lê Đình Tuấn hầu như là ở trong đại viện cùng với ông ngoại, chỉ cách nhà của Phó Thành Đô có một bức tường.
“Ông cậu gần đây vẫn khỏe chứ?” Phó Thành Đô dừng một chút, hỏi.
“Rất khỏe.

Trừ việc không chịu ở yên, chạy loạn trong đơn vị đồn trú, thi thoảng lại phát hỏa, nói không nên cho anh ra nước ngoài, để cho anh ở trong quân khu là tốt” Lê Đình Tuấn hơi bĩu môi, trả lời.

Phó Thành Đô đảo mắt nhìn hướng khác, không lên tiếng.
Một đại gia đình nhà họ Phó chỉ có mình anh ta ra nước ngoài đóng quân, để tăng thêm thể diện cho nhà họ Phó.

Không để cho mấy đời nhà họ Phó gia nhập quân ngũ sa sút ở thế hệ của bọn họ.
Bởi vì anh ta họ Phó, cho nên cho dù bọn họ có hối hận thì anh ta cũng không thể hối hận.
“Vừa hay, về thăm vị hôn thê của anh, sắp hai năm rồi không gặp” Lê Đình Tuấn tiếp tục nói.
Phó Thành Đô cùng hôn thê của mình cũng chỉ gặp mặt có mấy lần.

Lúc gặp mặt lần thứ ba, anh ta nghỉ phép chỉ có bảy ngày, nhà họ Phó liền thừa dịp anh trở lại làm lễ đính hôn cho họ.

Đối phương trông thể nào anh ta cũng chẳng nhớ.

Chỉ nhớ cô ấy không thích nói chuyện, cứ thể định chuyện chung thân đại sự.
Liên quan đến những việc này, Phó Thành Đô không muốn nhiều lời.

Đi vào trong phòng Mẫu Đơn thì liền nhắc đến chuyện thuế lính đánh thuế mới này với Lệ Đình Tuấn.
“Không kì lắm.

Lính đánh thuê bây giờ nếu không có hacker thêm vào thì không làm lâu dài được” Lệ Đình Tuấn nghe Phó Thành Đô nói xong, nhàn nhạt trả lời.
Phó Thành Đô nhìn xuyên qua cửa sổ trước mặt.

Hơi dựa vào lưng ghế salon, nhìn sàn nhảy bên ngoài, nói: “Điểm chính không phải là chỗ này.

Mà là ở chỗ cái cô Thanh Vân đó là một cô gái trẻ.

Tôi đoán cô ta chừng hai mười”
Chừng hai mươi?
Lệ Đình Tuấn khó hiểu.

Trong đầu thoáng qua bóng dáng Kiều Phương Hạ, còn có bóng lưng của Thanh Vân mới này.
Ngay lúc này, Phó Thành Đô bỗng dưng đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào hai bóng người dưới sàn nhảy.
“Phó
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi