Cùng lúc đó, người hầu đứng bên ngoài lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, đẩy cửa lao vào.
Mấy người bọn họ xông lên, thấy Tiêu Hoàng Khải nằm dưới đất ngất xỉu, trên thái dương đầy vết máu, bọn họ ngạc nhiên ngơ ngác.
Người hầu bưng thức ăn lập tức ném thức ăn vào người Kiều Phương Hạ: “Con ả tiện nhân này! Thế mà mày dám đánh cậu chủ nhà bọn tao bị thương!”
Canh nóng bản lên đầy người Kiều Phương Hạ, mảnh sứ vỡ văng tung tóe khắp nơi, làn da lộ ra không khí của cô cũng bị trây vô số vết.
Kiều Phương Hạ đau đớn, không nhịn được cần răng.
Nhưng vào giờ phút này, cô bất chấp tất cả, lập tức giấu điện thoại ra sau lưng rồi đứng dậy lùi ra sau dán dính vào mặt tường, lặng lẽ ném điện thoại đến một bên khe giường.
Người hầu kiểm tra hơi thở của Tiêu Hoàng Khải, phát hiện có hơi mỏng manh, người hầu cầm dây xích sắt nắm ở một bên quất thật mạnh về phía Kiều Phương Hạ!
Xích quất trúng vào sau đầu gối của Kiều Phương Hạ khiến cô quỳ phịch xuống theo quán tính, trận đòn dây xích ập đến như mưa rào giông tố, quất thẳng vào người cô từng roi một.
Kiều Phương Hạ giơ hai tay bảo vệ đầu ngồi trong góc tường, cắn răng không rên một tiếng, chịu đựng cơn đau trên người.
Sân bay Hạ Du.
Cố Dương Hàn gọi điện thoại cho Kiều Phương Hạ lần thứ năm, Kiều Phương Hạ vẫn không bắt máy.
Ninh Nguyệt kéo một vali nhỏ, ngoan ngoãn đứng cạnh Cố Dương Hàn, ngấng đầu hỏi anh ta: “Không bắt máy ạ?”
Cố Dương Hàn khẽ cúi đầu mỉm cười với Ninh Nguyệt, anh ta nói: “Không sao, có lẽ là Kiều Phương Hạ đang bận, chúng ta đến chỗ ông Mạc trước”
“Nhưng mà..” Ninh Nguyệt hơi dấu môi, nhẹ nhàng chà mũi chân xuống đất, trông có vẻ cô đơn.
Hôm nay là sinh nhật của Kiều Phương Hạ, Ninh Nguyệt giả bộ không biết Cố Dương Hàn và Kiều Phương Hạ cãi nhau, ồn ào đòi phải đến chúc mừng sinh nhật của Kiều Phương Hạ, cô bé mè nheo vài ngày, Cố Dương Hàn mới gắng gượng đồng ý.
Ninh Nguyệt cố ý quấn quít lấy Cố Dương Hàn, chờ bọn họ xuống.
máy bay mới bảo Cố Dương Hàn gọi điện thoại cho Kiều Phương Hạ, cô bé muốn cho Kiều Phương Hạ một sự bất ngờ lớn.
Cô bé nghĩ rằng chỉ cần bọn họ đến đây, chỉ cần trông thấy Kiều Phương Hạ, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng, Cố Dương Hàn và Kiều Phương Hạ sẽ hòa thuận như ban đầu.
Nhưng ai ngờ Kiều Phương Hạ không nhận điện thoại của Cố Dương Hàn.
Điện thoại của Kiều Phương Hạt “Mau bắt máy mau bắt máy!” Ninh Nguyệt gấp đến mức vội giục..