TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cố Dương Hàn âm thầm điều chỉnh hô hấp rồi bắt máy, đưa đến bên tai, ra vẻ như không có chuyện gì mà hỏi: “Alo? Sao ban nãy em không bắt máy?”
“Tít tít tít..

Bên kia điện thoại có tới sóng điện từ vọng tới.

“2” Cố Dương Hàn im lặng, không nhịn được nhíu mày.

“Kiều Phương Hạ?” Anh ta thử gọi cô thêm một lần.

“Tiếng động vọng tới từ đầu bên kia điện thoại vẫn là tiếng sóng điện từ, không nghe được tiếng gì nữa.

Vài giây sau, điện thoại cúp máy.


Cố Dương Hàn gọi qua vài lần, nhận được điện thoại đối phương tạm thời không thể nghe cuộc gọi.

Ban nãy anh ta nghĩ rằng vì Kiều Phương Hạ không muốn nghe điện thoại của anh ta nên mới tắt máy, nhưng bây giờ bỗng nhiên anh ta phát hiện không phải vậy.

Nhất định Kiều Phương Hạ đã gặp chuyện không may rồi! Bây giờ cô đang ở một nơi sóng điện thoại rất yếu!
“Sao vậy?” Ninh Nguyệt ở bên cạnh nhìn anh ta với vẻ khó hiểu.

“Em cầm đi!” Cố Dương Hàn đản đo rồi đưa điện thoại mình cho.

Ninh Nguyệt, lập tức lấy máy tính mình mang theo, không bao lâu sau anh ta đã kết nối với điện thoại, định vị nơi Kiều Phương Hạ vừa gọi điện thoại đến.

Nhưng sóng điện thoại bên phía Kiêu Phương Hạ quá yếu, chỉ có thể xác định đại khái là hướng vùng ngoại thành phía đông thành phố.


Khi sóng quá yếu sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác tiếp nhận sóng ở chỗ anh ta, sẽ có lệch lạc vài kilomet, hoàn toàn không thể biết được!
Ở bệnh viện.

Đường Nguyên Khiết Đan đứng ngồi không yên, chờ ở khu nghỉ ngơi dưới lầu, Lục Nhất Minh đeo khẩu trang ngồi cạnh nhìn vết trầy trên tay cô ấy vài lần, hạ giọng nói: “Cô đi sát trùng băng bó trước đi, Lệ Đình Tuấn không đến nhanh như vậy đâu”
“Đầu do lỗi của tôi cả!” Đường Nguyên Khiết Đan khóc đến mức sưng mắt, hít mũi thì thào trả lời như thể không nghe được những gì Lục Nhất Minh nói: “Nếu tôi luôn ở cùng Phương Hạ, cô ấy sẽ không gặp phải chuyện này..”
Đêm qua Lục Nhất Minh là người cuối cùng rời khỏi đoàn phim, sau khi quay xong có nói chuyện một lát với đạo diễn về việc hướng đi của tình tiết phim, vừa hay khi sắp đi thì Đường Nguyên Khiết Đan vội vàng trở về tìm Kiều Phương Hạ.

Hai người tìm Kiều Phương Hạ đến sáng, phát hiện chiếc túi xách của Kiều Phương Hạ bị rơi trong một ngõ nhỏ.


túi xách của Kiều Phương Hạ, sửng sốt mấy giây.

“Cô không có biết có điện thoại hay không?” Giọng nói ác liệt của Lệ Đình Tuấn tăng cao vài độ.

“Tôi..” Đường Nguyên Khiết Đan lắp bắp, nước mắt áy náy lại vô thức tràn ra: “Hình như không có ở trong túi xách”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi