Chỉ có một người là kiểu bạn bè mà cô có thể cùng nhau đi mua sắm và buôn chuyện trên trời dưới đất, nhưng Kiều Phương Hạ không bao giờ dám nói với người bạn này về những tâm tư thầm kín của mình ê Lệ Đình Tuấn.
Như thể chỉ cần cô nói ra thì tất cả những gì tồn tại giữa cô và Lệ Đình Tuấn đều sẽ thay đổi, không có cách nào để quay lại như trước được nữa.
Thích Lệ Đình Tuấn, đó là bí mật nhỏ bé được cô cất giấu rất kỹ tận sâu trong lòng mà chỉ mình cô biết mà thôi.
Khi gần đến trường, Lệ Đình Tuấn mới mở miệng nói câu đầu tiên với cô: “Tối qua em nói chuyện với họ như thế nào rồi?”
“Em đã nói với… bác Lệ và mẹ rồi, ngày mai gia đình chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi, không cần phải mời người khác làm gì cho phiền phức” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Chỉ vậy thôi?” Lệ Đình Tuấn quay lại đưa mắt nhìn cô.
Kiều Phương Hạ gật đầu: “Ừm, chỉ vậy thôi.”
“Em không muốn thứ gì sao?” Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây thấp giọng hỏi cô.
“Không có.” Kiều Phương Hạ thật thà trả lời.
“Thật sao?” Giọng điệu của Lệ Đình Tuấn có chút hung hăng bức người, như thể buộc cô phải nói ra điều gì đó vậy.
Kiều Phương Hạ suy nghĩ thật kỹ càng một hồi lâu rồi mới trả lời: “Em muốn leo lên đỉnh núi và ngắm bình minh trên đỉnh núi”
“Tại sao?” Lệ Đình Tuấn liếc nhìn một bên vẻ mặt nghiêm túc của cô thiếu nữ và hỏi cô một cách thích thú.
“Hôm trước chúng em đã học một đoạn văn trên lớp tiếng Anh, nói rằng cảnh bình minh trên bãi biển hoặc trên núi, khi biến mây nổi lên, nó đẹp đến kinh ngạc.
Em muốn xem nó có thực sự đẹp như vậy hay không” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng đáp lại.
Nói xong mấy câu này thì xe đã tới trường học rồi.
Kiều Phương Hạ từ đăng xa nhìn thấy bạn của mình đang ở đối diện con đường, vội vàng gấp gáp tháo dây an toàn ra, sốt sắng nói với Lệ Đình Tuấn: “Cảm ơn anh, em đi học đây!”
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chắm bộ dạng v: anh đột nhiên duỗi tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô.
Kiều Phương Hạ cảm thấy khó hiểu, cô sững sờ một lát rồi quay lại nhìn Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn trầm tư vài giây, bộ dạng như thể muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, anh mới nói nhỏ nói với Kiều Phương Hạ: “Hôm nay tan học anh sẽ tới đón em, em đừng tự mình chạy lung tung.”
Nói xong, anh buông tay của Kiều Phương Hạ ra.
Kiều Phương Hạ háo hức muốn đuổi theo cho kịp để cùng bạn của mình đi vào lớp học, anh nhìn ra được nên cũng không lãng phí thời gian của cô nữa.
Kiều Phương Hạ bước xuống khỏi xe, cô liền chạy lon ton về phía vàng vàng của cô, người bạn của mình là Yên Mộc Như và vỗ nhẹ vào vai cô ta.
Yên Mộc Như giật mình một cái, cô ta nhìn lại thì ra là Kiều Phương Hạ: “Kiều Phương Hạ, đúng là cậu hả, vừa rồi tớ còn tưởng là rằng mình đã nhìn nhầm rồi cơ.”
“Hả?” Kiều Phương Hạ không hiểu ý của Mộc Như nói cho lắm.
Yên Mộc Như quay đầu lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn đang quay đầu xe, thì thầm nói: “Khi tớ và mọi người đi đến phía khúc cua đã nhìn thấy chiếc xe cậu ngồi, là bọn họ đã nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái trước tiên, cửa xe của hai người không phải luôn mở ra hay sao.
Bọn họ đều nói anh ấy rất đẹp trai! “
Kiều Phương Hạ nghĩ ngợi một hồi rồi chột dạ trả lời: “Đó là anh trai tớ”.