Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn mấy con người đang đứng trước mặt mình và im lặng không nói gì.
Tính cách của Kiều Phương Hạ cô chính là như vậy, chuyện gì càng ép buộc cô làm thì cô sẽ càng không nghe theo.
“Nếu không đưa thì làm sao?” Cô hỏi ngược lại.
Ngay khi cô vừa dứt lời, một thứ gì đó lạnh lẽo đổ xuống trên đỉnh đầu, một mùi hôi thối nông nặc bốc lên khắp người cô.
Nó tiếp tục chảy xuống khoảng mười giây, rồi sau đó dừng lại.
Kiều Phương Hạ đứng yên không hề nhúc nhích động đậy, đợi bọn họ ném cái xô sang một bên rồi mới đưa tay ra lau mặt trong im lặng.
“Nước lau nhà có thêm vài cục đá vào trong có được không?” Mấy người đứng xung quanh cười nhạo: “Nếu không cho thì chị em bên này vẫn còn một xô nữa, nhấn mày vào trong đó cho uống no nê luôn”
“Anh ấy vốn dĩ cũng không phải là anh trai ruột của mày, sao nào?
Giấu giấu giếm giếm như vậy là muốn ăn một mình à? Cũng giống như bà mẹ trơ trến không biết xấu hổ của mày vậy?”
“Kiều Phương Hạ, thứ con hoang của gái đĩ dã tâm cũng lớn quá nhỉ! Còn muốn “gần quan được ban lộc” cơ đấy?”
“Chắc là vậy rồi! Hay là chúng ta hãy chụp lại một bức ảnh bộ dạng bây giờ của cô ta, tuần sau sẽ dán lên bảng tin của trường?”
“Cũng không cần thiết phải làm vậy.
Bọn con trai lớp cô ta không phải vừa hẹn với cô ta rắng buổi đêm ngày mai sẽ tổ chức tiệc nướng sao! Đêm khuya rồi, mọi người hiểu rồi đấy, dán thêm cả mấy tấm ảnh tối mai lên, không phải càng bùng nổ hay sao?”
Cô gái đứng ở bên cạnh liên tục cầm điện thoại di động và chụp hết góc này đến góc khác của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ lạnh lùng nhìn họ, ánh mắt lại nhìn qua Yên Mộc Như.
‘Yên Mộc Như rụt đầu vào đứng ở sau cùng, không hề nói một lời nào.
Kiều Phương Hạ không nhúc nhích động đậy, để mặc cho bọn họ xô đẩy mình.
Đợi đến khi hơi lạnh của đá cục bay hết đi, cô mới thờ ơ hỏi lại: “Cho dù tôi và anh ấy chỉ là tình cảm anh em với nhau, các người cho rằng anh ấy sẽ có thể thích mấy cô em như các người hay sao?”
“Xem quá nhiều tiểu thuyết và phim ảnh rồi hả? Tự mình không.
cảm thấy nực cười hay sao?”
“Mày!” Cô gái dẫn đầu đang chuẩn bị cho cô một bài học, đột nhiên nhìn về phía đầu ngõ.
Cả đám người bỗng im lặng trong giây lát.
Khi Kiều Phương Hạ nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt họ có gì đó sai sai, thì một chiếc áo khoác có mùi thơm nhẹ nhàng khoác lên đầu cô, áp sát cả người cô vào.
Kiều Phương Hạ thu mình lại trong bóng tối, lần theo khe hở trên quần áo, cô nhìn thấy người đàn ông dang tay ra, kéo cô vào trong lòng mình.
“Hãy gửi những bức ảnh vừa mới chụp được qua cho hiệu trưởng”
Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn một lượt mấy cô học sinh đang đứng trước mặt, nhỏ giọng dặn dò Vô Nhật Huy đang đứng phía sau.
Mấy người bọn họ đã vô cùng hoảng sợ trước sự xuất hiện ngột của Lệ Đình Tuấn.
Cộng thêm cả việc anh nói rằng sẽ báo cho thầy hiệu trưởng biết chuyện này, bọn họ tức thì đều hoảng loạn lắm rồi.
“Ngoan ngoãn đi, đừng nói gì hết” Thấy bọn họ muốn nói chuyện, Lệ Đình Tuấn khẽ cau mày nói.
Bởi vì đám người bọn họ đều là con gái nên anh mới không động tay động chân.
Nhưng không có nghĩa là họ sẽ không phải chịu trừng phạt..