TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Mà anh ta chưa từng gặp Cố Dương Hàn, chỉ mới thấy ảnh thẻ của anh ta.

Nhìn video cũng không thấy Cố Dương Hàn giống bé gái này.

Anh ta nghĩ ngợi một chút rồi nhắm mắt nói bừa: “Theo tôi thấy, miễn cưỡng mà nói thì, mũi bé gái này hình như hơi giống mũi của anh”
“Nhưng ngũ quan của trẻ nhỏ vẫn chưa phát triển hết, cho nên…”
“Bớt phí lời!” Lệ Đình Tuấn không vui, cắt lời của anh ta.

“Nhưng người của tôi tra ra một tin, nói bé gái này nhập cảnh từ hai mươi ba tháng trước.

Tôi cảm thấy tin này rất hữu dụng:’ Phó Thành Đô chỉ vào tài liệu trên bàn, nói.

“Bởi vì giáo viên và bạn học của Kiều Phương Hạ nói, dường như hai năm trước Kiều Phương Hạ không có thai, dù sao thì ngày nào bọn họ cũng gặp cô ấy, không nhìn ra cô ấy có thai.

Trước đó Kiều Phương Hạ cũng chưa từng xin nghỉ quá một tuần.”
Lệ Đình Tuấn và Phó Thành Đô nhìn nhau, vẻ mặt anh dễ coi hơn một chút.


“Giờ anh yên tâm hơn chút chưa? Theo thời gian mà tính, không có khả năng là con chung của Cố Dương Hàn và Kiều Phương Hạ lắm.”
Phó Thành Đô tiếp tục nói.

“Chỉ là không có khả năng lắm mà thôi.” Ngón trỏ Lệ Đình Tuấn gõ nhẹ lên bàn, một lúc lâu sau mới trầm giọng trả lời.

Mối quan hệ giữa Kiều Phương Hạ và Cố Dương Hàn không bình thường, có hơi quá giới hạn.

Phó Thành Đô im lặng vài giây, nói: “Cố Dương Hàn này cũng khá thú vị, tôi thấy dựa vào thế lực của chú Thiên ở quê hương, hoàn toàn không thể giúp anh ta đứng vững ở đây”
“Phải không?” Lệ Đình Tuấn trầm ngâm vài giây, khẽ nói.

Trên thực tế, từ khi Cố Dương Hàn xuất hiện trên liên hoan phim vào tháng trước, Lệ Đình Tuấn đã bắt đầu nghi ngờ.

Nhẫn kim cương mà Cố Dương Hàn tặng cho Kiêu Phương Hạ không phải đồ rẻ tiền, anh nhìn qua đã có tính toán trong lòng.

Dựa theo số tài sản mà Cố Dương Hàn thể hiện ra ngoài, tán gia bại sản cũng không thể mua được chiếc nhẫn kim cương đó.

Điều quan trọng nhất là, mắt nhìn của Kiều Phương Hạ rất cao.


Cô tuyệt đối sẽ không dùng người đàn ông tầm thường như vậy để kích động, làm nhục anh.

Phó Thành Đô lại nghĩ một chút rồi nói: “Tôi chợt nhớ ra, dường như có một người có thể giúp được anh”
Lệ Đình Tuấn lại ngước mắt nhìn anh ta: “Nói ”
“Thanh Vân”
Kiều Phương Hạ lại nhận được cuộc gọi của Phó Thành Đô, cô hơi kinh ngạc.

Cô vô cùng nhạy cảm với các con số, nhưng nếu là số điện thoại đã thấy hai lần trở lên, hầu như cô đều có thể biết đó là số của ai dù không lưu danh bạ.

Cô đắn đo một chút rồi từ chối cuộc gọi của Phó Thành Đô, tiện tay còn cho anh ta vào danh sách đen.

Mối quan hệ giữa Phó Thành Đô và Lệ Đình Tuấn quá thân thiết, cô dễ bị lộ chân tướng.

Cô lại tiện tay ném điện thoại sang một bên, tiếp tục tự bôi thuốc cho mình.

Lúc trước đánh Kiều Diệp Ngọc quá mạnh tay, cổ tay của cô hơi sưng lên, bong gân.

Bôi thuốc xong, nghĩ đến cuộc điện thoại Phó Thành Đô vừa gọi đến, cô lại giật mình một cái, giờ mới cảm thấy không bình thường.

Phó Thành Cô chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà gọi cho cô.

Cô lập tức cầm điện thoại lên chuyển định vị của mình đến gần núi Lan Nhã, sau đó nhấn mấy cái vào trình tự định vị..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi