TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Kiều Phương Hạ cũng không biết vì sao Lục Đình Nam lại biết ở đây, sững sờ vài giây, rồi đi về xe của Lục Đình Nam.

Lục Đình Nam nhíu chặt mày, nhìn Kiều Phương Hạ lên xe.

“Mặc dù đều là người quen.

sau này cũng không nên tùy tiện ở lại đến đêm uống rượu với người khác.

Kiều Phương Hạ còn chưa ngồi vững thì Lục Đình Nam đã trầm giọng nói với cô.

“Em biết, chỉ là tình huống hôm nay hơi đặc biệt” Kiều Phương day huyệt thái dương trả lời.


Rượu không thể uống lung tung, lúc trước Kiều Phương Hạ cũng biết, thế nhưng cô không ngờ độ ngấm về sau lại lớn như vậy, trong dạ dày như muốn trào ra ngoài vậy, vô cùng buồn nôn.

Vừa nãy, cô hoàn toàn chỉ để ý tới Đường Nguyên Khiết Đan, nên mới không thấy khó chịu, đến khi ngồi lên xe, xe chuyển động, từng mạch máu trong đầu cô cứ nảy lên thình thịch, mặt cũng không kiểm soát được mà nóng lên.

Lục Đình Nam nhìn cô mấy lần qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đã say thật rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hạ cửa kính xe xuống, tóc bị thổi cho bay tán loạn, vẫn còn hơi mở miệng thở dốc, bộ dạng rất khó chịu.

“Không sao chứ?” Lục Đình Nam không nhịn được mà khẽ hỏi cô.

“Không sao, quay về uống ít nước ấm là được rồi.” Kiều Phương hạ lắc đầu, nhẹ giọng trả lời.

Lục Đình Nam nghe thấy lời nói của cô vẫn mạch lạc rõ ràng thì cũng không nói gì nữa.

Nửa tiếng sau, Lục Đình Nam dừng xe ở dưới khách sạn của đoàn phim.

Kiểu Phương Hạ hít thở mấy hơi, tự mình đẩy cửa xuống xe.

Lục Đình Nam quay đầu lại nhìn cô một cái, lập tức xuống xe theo, lấy từ trong cốp sau ra đồ uống giải rượu.

“Phương Hạ” Anh ấy gọi Kiều Phương Hạ một tiếng.

“Hả?” Kiều Phương Hạ đã đi được vài bước, quay đầu lại liếc nhìn anh ấy một cái, lúc xoay người, bước chân hơi loạng choạng, cả người không khống chế được mà nghiêng ngả.

Lục Đình nam lập tức bước tới, vững vàng đỡ lấy cánh tay của Kiều Phương Hạ.


Nửa người trên của Kiều Phương Hạ đều đụng vào lồng ngực anh ấy, đầu choáng váng vài giây, nhận thấy mình bị Lục Đình Nam ôm vào trong lòng, bèn vội vàng đứng vững lại, còn lùi lại về phía sau một bước, kiên trì đến cùng mà nhỏ giọng nói với Lục Đình Nam: “Ngại quá.”
Lục Đình Nam liếc nhìn cô rút cánh tay mình khỏi vòng tay của anh ấy, một lọn tóc mang theo một chút hương hoa hồng phất qua chóp mũi anh ấy.

Dừng lại, cười nhạt nói: “Không sao hả, vậy tự mình đi lên trên đó không thành vấn đề chứ?”.

Cập nhật truyện nhanh tại # Т г u m T r u у e n . #
Vừa nói chuyện, vừa đặt đồ uống giải rượu vào trong tay Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhận lấy bình đồ uống, mím mím khóe môi, từ chối ý tốt của Lục Đình Nam: “Không sao cả, anh mau về đi, cũng không còn sớm nữa.”
Nói xong, bèn xoay người, vội vã đi về phía cửa chính của khách sạn.

Lục Đình Nam nhìn bước đi hơi loạng choạng của cô, thầm thở dài, vẫn hơi không yên tâm, giữa khoảng cách vài bước mà đi theo phía sau cô.

Coi như là vì, mấy ngày hôm trước Lê Đình Tuấn đã dặn dò anh ấy.


Kiều Phương Hạ cúi đầu đi về phía trước, vừa mới bước lên cầu thang của khách sạn, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có người đang duỗi tay ra,
Kiều Phương Hạ tránh ra theo bản năng, người đàn ông lại trực tiếp kéo lấy cánh tay cô, hung hăng kéo cô vào trong lòng.

Vài giây sau, chóp mũi Kiều Phương Hạ ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đầu óc hơi lộn xộn lúc này mới phản ứng được, là Lệ Đình Tuấn.

Cô vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt lệ Đình Tuấn đang nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt có một chút ẩm đạm không rõ, xen lẫn với một chút tức giận khó hiểu.

“Sao anh lại.”
Kiều Phường hạ còn chưa nói xong, Lệ Đinh Tuấn ngước mắt, nhìn về phía Lục Đình Nam đứng đằng xa, nói: “Anh, làm phiền anh rồi”
“Sao lại đột nhiên trở về? Lục Đình Nam cũng hơi kinh ngạc với việc Lê Đình Tuấn bỗng nhiên xuất hiện.

“Ừm” Lệ Đình Tuấn không trả lời vì sao, chỉ cúi đầu đáp một tiếng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi