“Cô ấy là em gái anh” Kiều Phương Hạ hơi suy nghĩ rồi trả lời.
“Vậy anh dạy dỗ em gái không có giáo dưỡng của mình thì em quan tâm chuyện gì chứ?” Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Kiều Phương Hạ không nhịn được cười.
Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy Lệ Đình Tuấn thật dễ thương.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô một cái rồi thấp giọng hỏi: “Bé xấu xa, hài lòng chưa?”
Kiều Phương Hạ nhướng chân mày, nói: “Lời này của anh thật không công bằng, cũng không phải là em bắt nạt cô ấy, sao lại thành em xấu rồi?”
Lê Đình Tuấn nhếch môi, hơi cúi đầu đến gần cô, nói: “Phải không?”
“Vậy người sáng hôm qua gọi cho tôi, muốn tôi làm chỗ dựa cho cô ấy là ai đây?”
Kiều Phương Hạ cứng họng: ”..”
Nếu không cãi lại anh thì cứ giả vờ im lặng đi.
“Em cho là tôi không nhìn ra suy nghĩ của em à? Không phải là em cố ý mời Tô Minh Nguyệt tới sao?” Lệ Đình Tuấn cúi đầu hôn lên môi cô, hỏi cô.
Không phải là cô không thích anh làm chỗ dựa cho Tô Minh Nguyệt nên mới ép anh đứng về phía cô sao?
Anh vốn cũng không muốn che chở Tô Minh Nguyệt nhưng Kiều Phương Hạ ghen thật sự rất đáng yêu.
“Ngày hôm qua em gọi tôi thế nào nhỉ?” Anh thấy Kiều Phương Hạ chỉ nhìn mình mà không lên tiếng thì nhẹ giọng hỏi, vừa chậm rãi vừa hôn cô: “Anh muốn em mặt đối mặt, gọi lại lân nữa”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Phương Hạ trong nháy mắt phông đến đỏ bừng.
Cô bị Lệ Đình Tuấn giữ trong góc thang máy, ngay cả cơ hội trốn cũng không có.
“Sau này em sẽ là bà Lệ, mà sao ngay cả xưng hô với anh cũng không thể thích nghỉ vậy?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Kiều Phương Hạ bị anh nói tới mức đầu sắp không ngước lên nổi, cả người cũng cứng đờ.
Lệ Đình Tuấn cản nhẹ lên đôi môi hồng hào của cô, giọng khàn khàn nói: “Ngoan nào, nếu không thì tối nay chúng ta cũng không cần ăn bữa cơm này nữa, anh có thời gian mà”
Hôm nay là sinh nhật Phó Minh Tuyết, nếu như bữa cơm tối nay bị hủy bỏ thì sau này mẹ chồng Phó Minh Tuyết sẽ không thể nào thể hiện sắc mặt tốt với cô được nữa.
Càng sống chung với Lệ Đình Tuấn thì Kiều Phương Hạ càng cảm thấy người đàn ông tồi tệ này chỉ thích tóm lấy cái đuôi cô, ép cô làm chuyện mình không thích.
Cô nhíu mày hung dữ trợn mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn bị cô trừng thì cơ thể căng lên.
Anh đưa tay, tàn nhẫn mò eo cô.
Kiều Phương Hạ chuẩn bị bộ quần áo này trên người chỉ sợ Lệ Đình Tuấn nảy sinh ác độc mà xé nát, sắc mặt cô vì sợ mà đột ngột thay đối, lắp bắp kêu một tiếng: “Chồng, chồng”
“Chồng thế nào?” Lệ Đình Tuấn cười một tiếng, hỏi ngược lại.
“Hiện tại không được!” Kiều Phương Hạ nhíu chặt mày trả lời “Hôm nay là sinh nhật của mẹ anh, em với ông ngoại đã bàn bạc rất lâu!”
Cô biết Phó Minh Tuyết không thích cô cho lắm nên trong đầu suy nghĩ một lúc lâu phải làm thế nào lấy lòng Phó Minh Tuyết.
Bà ấy là mẹ của Lệ Đình Tuấn, cho dù bà ấy không thích mình đi nữa thì Kiều Phương Hạ cũng phải hiểu chuyện một chút.
Sau đó cô có nghe Phó Viễn Hạo nhắc sinh nhật của Phó Minh Tuyết sắp tới, nói có lế có thể thông qua cơ hội này để gần gũi Phó Minh Tuyết..