“Hay là khỏi đi” Phó Minh Tuyết lập tức cười hờ hững nói: “Chuyện sau này để sau này rồi nói, để tránh mọi người sau này cũng khó xử.”
Phó Minh Tuyết không nối giận đã là kết quả tốt nhất trong suy nghĩ của Kiều Phương Hạ.
Trước đây cô từng nghĩ, không chừng Phó Minh Tuyết nhìn thấy mình sẽ lập tức đuổi cô đi mà không chừa chút thể diện nào, hoặc là nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi.
Dù sao thì trước đây chỗ nào có cô, Phó Minh Tuyết chắc chẳn sẽ không xuất hiện ở đó.
Nghe Phó Minh Tuyết nói chuyện còn chừa lại đường lui cho mình, Kiều Phương Hạ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Phía xa, Đình Trung và Phó Viễn Hạo cùng bước ra từ một căn phòng khác, Đình Trung nhìn thấy Kiều Phương Hạ đã đến, lập tức ngọ ngoạy leo xuống khỏi người Phó Viễn Hạo, băng qua đám người chạy nhanh như chớp đến trước mặt Kiều Phương Hạ.
“Mẹ!” Đình Trung phấn khích đến mức đôi mắt lấp lánh, gọi vang Kiều Phương Hạ.
Đợi Kiều Phương Hạ ý thức được sự bất thường, muốn bịt miệng Đình Trung lại nhưng đã quá muộn.
Phó Minh Tuyết sững sờ, không nhịn được khẽ cau mày mà ngước mắt nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Đây là ai dạy thế? Hai người họ còn chưa kết hôn, nhưng con cái cũng đổi cả cách xưng hô rồi?
“Bà nội đừng giận.’ Đình Trung ôm chặt eo Kiều Phương Hạ ngoảnh đầu nhìn Phó Minh Tuyết, suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đâu có, bà nội không có giận.” Phó Minh Tuyết lập tức nặn ra một nụ cười với Đình Trung, dịu dàng nói: “Bà nội bế được không?”
Về chuyện này, Phó Minh Tuyết cảm thấy lát nữa chắc chẩn phải nói chuyện rõ ràng với Lệ Đình Tuấn.
Trước mặt con cái làm âm ï đến mức khó xử cũng không được, nhưng Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ có kết hôn hay không, có thể không thông qua sự đồng ý của người mẹ ruột này sao?
Dùng con cái để đấu trí với bà ấy sao?
Rốt cuộc bọn họ có còn xem bà ấy ra gì không?
“Các người cũng hay thật.’ Bà ấy bế Đình Trung lên, nhìn Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ khẽ nói.
Dứt lời đã bế đứa bé đi chỗ khác.
Kiều Phương Hạ nhìn Phó Minh Tuyết quay người rời đi, nói nhỏ với Lệ Đình Tuấn: “Mẹ anh giận rồi, làm sao đây?”
“Để Đình Trung bên cạnh bà ấy chút đi:’ Lệ Đình Tuấn thản nhiên trả lời.
Tính tình của Phó Minh Tuyết cũng không phải ngày một ngày hai, nói nặng nói nhẹ cũng không chịu.
Lúc Phó Viễn Hạo nói phải bàn bạc lại với Phó Minh Tuyết rồi quyết định sau, Lệ Đình Tuấn cũng không nói gì.
Ngược lại không bằng làm trước rồi báo sau, đợi Kiều Phương Hạ mang thai thêm một đứa nữa, Phó Minh Tuyết cũng không còn lý do để từ chối nữa.
Bây giờ anh vẫn nghĩ như vậy, cho dù Phó Minh Tuyết nổi giận, anh cũng phải cưới băng được.
Phó Tình nhìn thấy Phó Minh Tuyết đi về phía bà, bèn đón lấy Đình Trung, lấy một đóa hoa nhỏ vừa chọc Đình Trung vừa nhìn Phó Minh Tuyết nói khế: “Chuyện của con cái để bọn chúng tự giải quyết đi.”
Vẻ mặt Phó Minh Tuyết lạnh lùng không thèm lên tiếng.
“Không phải lúc còn trẻ em cũng tùy hứng sao? Đình Tuấn còn không phải giống em sao?” Phó Tình nói tiếp: “Em xem Lục Đình Nam lớn như vậy rồi, chị hối mãi cũng thấy phiền.”
“Đó là vì Lục Đình Nam chưa có con” Phó Minh Tuyết khế trả lời.
“Con cái giao cho Lệ Đình Tuấn, chuyện này không công bằng với Kiều Phương Hạ.
Em nói lời này có cảm thấy khó nghe không?” Phó Tình lập tức cau mày đáp.
Phó Minh Tuyết đụng đến chuyện của mẹ con An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ thì cảm thấy buồn bực, đáp lại: “Được rồi, chuyện này tạm thời không nhắc nữa”
Phó Tình cũng không nói gì thêm, mấy chị em bên cạnh cũng đã đến, bà tán gẫu chuyện linh tinh với bọn họ, kể chuyện chồng người nào đó ra ngoài lại mang quà gì đó về.
Phó Minh Tuyết nghe thấy cũng phiên muộn trong lòng..