TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Cô ta không dám nói cái gì trước mặt Lệ Đình Tuấn cả, như thế Lệ Đình Tuấn sẽ càng ghét cô ta.

Lệ Kiến Đình cho rằng để Lệ Đình Tuấn đưa Kiều Diệp Ngọc về nhà, sẽ khiến hai người càng có thêm nhiều thời gian đơn độc chỉ có hai người tiếp xúc với nhau, có thể khiến quan hệ của Lệ Đình Tuấn và Kiều Diệp Ngọc gần gũi với nhau hơn một chút.

Càng yên tâm để Vô Nhật Huy và Lệ Đình Tuấn đưa Kiêu Diệp Ngọc về nhà họ Kiều.

Mấy người ra khỏi cổng của bệnh viện, Lệ Đình Tuấn nhìn Lệ Kiến Đình lên xe rời đi trước, quay đầu liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc một cái, thấp giọng nói: “Tôi vẫn còn chút chuyện ở công ty “Đình Tuấn… Kiều Diệp Ngọc ngồi trên xe, thấy anh muốn đi, lập tức nắm lấy tay áo của anh.

Lệ Đình Tuấn rõ ràng nói, bởi vì Kiều Phương Hạ phạm sai, nên hai ngày này sẽ ở cạnh cô ta.

Cho dù anh không kiên nhẫn với cô ta, chán ghét cô ta, nhưng cô ta thà rằng Lệ Đình Tuấn nổi giận với cô ta, cũng tuyệt đối sẽ không để anh đi đến chỗ của Kiều Phương Hạ.


Hơn nữa cuộc điện thoại vừa nãy gọi đến, chứng minh Kiều Phương Hạ xảy ra chuyện rồi cần Lệ Đình Tuấn lập tức qua đó ngay.

Kiều Diệp Ngọc bây giờ giữ chân Lệ Đình Tuấn được bao lâu thì hay bấy lâu, cô ta sẽ không dễ dàng để cho anh đi!
“Đưa em về đến cổng nhà có được hay không?” Cô ta nhẹ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn: “Em thật sự rất sợ nếu như giữa đường có người Cô ta dừng lại một chút, tiếp tục nhỏ giọng năn nỉ: “Cầu xin anh đó.

Đình Tuấn, em sợ bọn họ sẽ báo thù em”
Lệ Đình Tuấn buông mắt, nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu lã chã sắp khóc của cô ta một cái.

Im lặng một lúc rồi mặt không cảm xúc nói: “Biết rồi”
Trên đường đi, Kiều Diệp Ngọc cẩn thận từng tí ngồi cách Lệ Đình Tuấn khoảng chừng nửa mét, không hề dám vượt qua ranh giới dì một centimet.

Trong lòng bản thân của cô ta rất rõ, sự nhẫn nại của ình Tuấn đối với cô ta đã đạt đến trình độ cao nhất rồi, nếu như ở cái lúc này cô †a tiếp tục biểu diễn trước mặt anh, sẽ hoàn toàn ngược lại.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô ta sẽ thể hiện rất ngoan ngoãn rất hiểu chuyện, giống như lúc Kiều Phương Hạ chưa về nước vậy, biết cái gì gọi là có chừng mực.

Ngay từ đầu Lệ Đình Tuấn đau lòng thương tiếc cô ta, chẳng phải là bởi vì cô ta biết chừng mực như thế nào sao?.

ngôn tình hoàn
Cô ta tin rằng, chỉ cần trở về trạng thái trước kia, thì Lệ Đình Tuấn có thể sẽ tha thứ cho cô ta.


Cô ta có thể tiếp tục ở trước mặt mọi người, cho dù là lấy một thân phận danh không chính ngôn không thuận xuất hiện, cho dù là thân phận tình nhân bị người ta chế giễu gièm pha, cô ta cũng không sao cả.

Chỉ cần tiếp tục ở bên cạnh Lệ Đình Tuấn, cái gì cô ta cũng có thể nhịn được.

Một tiếng sau, chiếc xe dừng trước cổng nhà họ Kiều.

Lệ Đình Tuấn quay đầu, nhìn Kiều Diệp Ngọc đang ngủ ở bên cạnh.

Cảm xúc của cô ta tối hôm qua vẫn luôn kích động, cả đêm không ngủ, đến tận khi trước lúc làm thủ tục xuất viện mới bình tĩnh lại.

Vô Nhật Huy quay đầu lại, cẩn thận nhìn về phía Kiều Diệp Ngọc một cái, nhẹ giọng hỏi: “Cậu hai, bây giờ phải làm sao? Đợi cô ta tỉnh dậy sao?”
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, giơ tay lên bóp chân mày mấy cái.

“Tối hôm qua cô ấy trở về một mình sao?” Đột nhiên, Lệ Đình Tuấn thấp giọng hỏi Vô Nhật Huy.


Vô Nhật Huy sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng được là Lệ Đình Tuấn hỏi Kiêu Phương Hạ.

“Vâng, trước lúc đi đã cảnh cáo chúng tôi không được phép đi theo” Anh ta gật đầu, nói: “Nên tôi để một người vệ sĩ cô ấy chưa từng gặp qua, lặng đi theo âm thầm bảo vệ”
Lệ Đình Tuấn im lặng mấy giây, hỏi lại: “Cô ấy không gọi điện thoại đến sao?”
Vô Nhật Huy khó khăn trả lời: “Không…”
“Trước kia hai người cãi nhau, tuy đều âm thầm so đo với nhau, nhưng tình huống của Kiều Phương Hạ không có chút hành động nào, một chút tin tức cũng không cho, đây là lần đầu tiên.

Lệ Đình Tuấn lấy điện thoại ra nhìn, khung đối thoại của Kiêu Phương Hạ không có gì cả, không gửi bất kỳ tin nhắn nào đến cả.

“Hay là anh..” Vô Nhật Anh nhịn không được nói nhiều thêm câu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi