Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt u ám của Lệ Đình Tuấn, nói được nửa câu thì không nói tiếp nữa.
“Cần anh nhiều chuyện?” Lệ Đình Tuấn nhíu mày.
“Vâng”
Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chắm vào màn hình sáng rất lâu, nhìn tin nhắn của người khác tin một tin một gửi đến, lại càng ngày càng bực bội.
Một lúc lâu sau, vẫn là trực tiếp nhấn vào số điện thoại của Kiều Phương Hạ.
Vừa đặt điện thoại lên tai, thì nghe được tiếng nhắc nhở “người nhận đã tắt mái Kiều Phương Hạ lần này là làm thật với anh sao?
Lông mày của Lệ Đình Tuấn nhíu lại, nâng mắt nhìn Vô Nhật Huy đang nhìn mình, thấp giọng nói: “Có phải tôi quá nuông chiều cô ấy rồi không?”
Mới nuông chiều Kiều Phương Hạ đến kiêu ngạo như thế, coi trời bằng vung!
Chuyện làm sai, không chỉ bỏ đi, còn dám tắt điện thoại không liên lạc được?
Vô Nhật Huy bị kẹp ở giữa hai bên trái phải đầu khó xử, cũng khó mà nói được cái gì, mím chặt miệng không lên tiếng.
“Gọi người nhà họ Kiều ra đây, lập tức đón cô ta” Anh hít một hơi thật sâu, nhìn Kiều Diệp Ngọc ngủ sâu ở bên cạnh, trâm giọng nói với Vô Nhật Huy.
“Vâng” Vô Nhật Huy lập tức mở cửa xe, đi đến cửa cổng nhà họ Kiều, nhấn chuông mấy cái.
Trong lúc Vô Nhật Huy mở cửa xe đi xuống, Kiều Diệp Ngọc đột nhiên hơi động một cái.
Ngay sau đó, mở đôi mắt còn mơ ngủ ra, nhìn về phía Vô Nhật Huy một cái, lại nhìn ra ngoài một cái.
“Xin lỗi, em ngủ quên mất, có phải là đến từ sớm rồi không?” Kiều Diệp Ngọc lập tức nhẹ giọng xin lỗi với Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhìn ra bên ngoài thấy người nhà họ Kiều đi ra, không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh tự mở cửa đi xuống trước.
Kiều Đông Phương tự mình đi ra, nhìn thấy Lệ Đình Tuấn tự mình đưa Kiều Diệp Ngọc trở về, đến cả sống lưng cũng không dám thẳng: “Đình Tuấn, cậu bận nhiều việc như thế còn đưa Diệp Ngọc về đây, phiền cho quát”
“Nên làm thôi” Lệ Đình Tuấn lạnh nhạt trả lời.
Nói xong, rút một tấm thẻ từ trong túi ra, đưa cho Kiều Đông Phương, nói: “Đây là bồi thường ông cụ cho nhà họ Kiều, còn có phí bổ dưỡng cho Diệp Ngọc nữa”
Kiều Đông Phương nhìn thể ngân hàng đưa đến, lại không dám đưa tay ra nhận lấy, xua tay nói: “Có thể đỡ một viên đạn cho cậu, là vận may và phúc phần của con bé Diệp Ngọc này, sao còn có thể lấy tiền nhà họ Lệ được chứ.?”
Đáy mắt Lệ Đình Tuấn lập tức xoẹt qua mấy tia không kiên nhãn, trực tiếp vứt thẻ vào ngực Kiều Đông Phương: “Bảo cô ta mấy ngày này chú ý cơ thể nhiều vào, có chuyện gì thì liên lạc bằng điện thoại”
Người giúp việc cẩn thận đỡ Kiều Diệp Ngọc từ ghế sau của xe ối iều Diệp Ngọc lập tức nhìn về phía Lệ Đình Tuấn một cái, thân thiết nói: “Đình Tuấn, em đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chỗ ông nội bên đó em sẽ nói tốt.”
“Anh đi làm đi, vì em mà đã làm anh chậm trễ rất lâu rồi”
Lệ Đình Tuấn liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc một cái, không lên tiếng, quay người trở lại xe.
Chiếc xe chạy qua một con đường rẽ nhỏ, Lệ Đình Tuấn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, bỗng dưng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh sửng sốt một lúc, lập tức quay đầu nhìn về phương hướng đó, lại nhìn thấy một cô gái có chiều cao xấp xỉ Kiều Phương Hạ đi ra từ trong siêu thị.
“Cậu hai, sao thế?” Vô Nhật Huy cảm thấy Lệ Đình Tuấn khác thường, lập tức hỏi anh.
“Không sao” Lệ Đình Tuấn lại bóp chân mày, thấp giọng trả lời.
Có lẽ tối hôm qua không có ngủ, có chút mệt mỏi..