“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Vô Nhật Huy tiếp tục nhẹ giọng hỏi.
Lệ Đình Tuấn suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Đoàn phim”
Kiều Phương Hạ nhìn xe của Lệ Đình Tuấn rời đi, chuyển mắt nhìn vào trong cổng người một nhà nhà họ Kiều.
Cô cầm thuốc hạ sốt vừa mua ở tiệm thuốc bên cạnh siêu thị lên, lấy một viên ra bỏ vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống.
Cái đẳng chát trong miệng và cổ họng dần dần lan ra, khiến cho đầu óc của Kiều Phương Hạ càng trở nên tỉnh táo.
Nếu như cô muốn cắt đứt đuôi một người vệ sĩ thì quả thực là dễ như trở bàn tay.
Cô đứng dậy, bước chân chậm rãi đi đến cống nhà họ Kiều.
Quản gia nhà họ Kiều đang muốn đóng cổng lại, bỗng dưng bị một sức lực ở ngoài cửa chặn lại.
“Cô cả” Sau khi quản gia nhìn rõ người đứng sau cánh cửa là Kiêu Phương Hạ, sửng sốt một chút rồi lập tức gọi cô.
Mọi người đều dừng lại.
Kiều Diệp Ngọc nghe thấy Kiều Phương Hạ đến, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên hoảng loạn, lập tức trấn định lại, rồi tự nhiên quay đầu nhìn về phía Kiều Phương Hạ.
Dáng vẻ của Kiều Phương Hạ vừa nhìn rất bình thường, chẳng có gì là không ổn cả.
Vậy người gọi điện lúc sáng sớm kia là ai?
“Sao đột nhiên trở về rồi?” Kiều Đông Phương đứng bên cạnh hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi Kiều Phương Hạ.
“Nghe nói em gái ngoan của tôi vì Lệ Đình Tuấn mà bị thương hai lần liên tiếp, tôi có thể không quay về thăm nó sao?” Kiều Phương Hạ nhịn không được hơi cong khoé miệng, nhìn chăm chẳm vào Kiều Diệp.
Ngọc đang ngồi trên xe lăn, nhẹ giọng nói.
Kiều Diệp Ngọc và Kiều Phương Hạ nhìn nhau, lập tức cũng cười địu dàng, trả lời: “Cảm ơn lòng tốt của chị”
“Chị có phải là có lòng tốt hay không thì chị không biết” Đáy mắt Kiều Phương Hạ mang theo châm chọc nhìn Kiều Diệp Ngọc.
“Nhưng em không có lòng tốt, lại là thật”
“Em không hiểu chị đang nói cái Kiều Diệp Ngọc lập tức nhíu mày, ho nhẹ ra hai cái.
Bước chân Kiều Phương Hạ chậm rãi bước qua cổng đi vào, nói: “Đình Tuấn đi rồi, em làm bộ trước mặt chị làm gì, biểu diễn cho ai xem? Trong nhà còn có ai là không biết bộ mặt thật của em hay sao?”
Động tác lặng lẽ sờ mở khoá màn hình điện thoại của Kiều Diệp Ngọc dừng lại.
Cô ta vốn muốn gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuấn, nhưng Kiều Phương Hạ lại nói hết ra như thế, có mấy lời đương nhiên là không thể để cho Lệ Đình Tuấn nghe được.
“Bảo Tiêu Hoàng Khải bắt cóc mày là tao sai, tao bị quỷ ám rồi, là †ao quá để ý Đình Tuấn, nhưng mày nói lời khó nghe như thế thì tao không hiểu lắm” Kiều Phương Hạ tiếp tục lạnh nhạt nói với Kiều Diệp Ngọc.
“Tao chẳng qua chỉ là nói mấy lời nói thật lòng” Kiều Phương Hạ nhìn không được cười: “Lời chân chính khó nghe ở đằng sau, muốn nghe không?”
“Phương Hạ, đủ rồi, Diệp Ngọc đã rất mệt rồi, con để nó lên lâu”.