TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Kiều Đông Phương nghe nói chuyện xảy ra tối hôm qua ở bệnh viện, tiến lên cản giữa Kiều Phương Hạ và Kiều Diệp Ngọc.

“Tôi cũng là ông sinh đó” Kiều Phương Hạ mặt không cảm xúc nhìn chằm chẳm vào Kiều Đông Phương, nhẹ giọng nói: “Ông rõ ràng đã biết rõ, Kiều Diệp Ngọc là người như thế nào, ông vẫn giúp nó”
“Nếu như ông dám cản tôi nữa, thì đừng có trách tôi ra tay không khách sáo.”
Mỗi câu nói của Kiều Phương Hạ, đều nói đến nỗi khiến Kiều Đông Phương chột dạ.

Hơn nữa trải qua lần Tiêu Hoàng Khải bắt cóc Kiều Phương Hạ kia, ai còn không biết bây giờ trong lòng của Lệ Đình Tuấn, vị trí của Kiều Phương Hạ quan trọng thế nào chứ?
Tống Vân Lan bởi vì chuyện lần trước, sau đó lại bị Lệ Đình Tuấn ép buộc bắt Kiều Diệp Ngọc gả cho Tiêu Hoàng Khải, đã bị dọa đến nỗi có chút bị thần kinh rồi, bây giờ mỗi ngày đều dựa vào thuốc để chống đỡ, mới duy trì trạng thái tính táo của người bình thường.

Tối hôm qua bởi vì nghe nói chuyện Kiều Diệp Ngọc suýt chút nữa thì bị làm nhục, sợ tới mức lại phát bệnh, một đêm không ngủ, đã bị đưa đến bệnh viện từ sớm Kiều Đông Phương và Phương Hạ đối mắt lạnh lùng nhìn nhau mấy giây, dần dân không lên tiếng, không dám lại đắc tội cô nữa.


Kiều Phương Hạ chậm rãi bước đi qua bên người Kiều Đông Phương, đi đến bên cạnh Kiều Diệp Ngọc, nhẹ nhàng nâng cắm của Kiều Diệp Ngọc lên, ép cô ta phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của cô.

Tuy Kiều Diệp Ngọc có chút sợ hãi, vẫn làm bộ bình tĩnh như trước rồi lại thoải mái đối mắt nhìn Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ cười với cô ta một cái, bỗng nhiên, bóp chặt lấy cằm của cô ta, tát cô ta pá’ một cái: “Ai cho phép mày dùng ánh mắt này đối mắt với tao? Mày xứng sao!”
“Mày cái đồ tiện nhân này.

Trước kia không có ai dạy mày làm sai thì trả giá, chị cả như mẹ, từ hôm nay về sau, để tao dạy cho mày biết”
“Mày buông tao ra” Kiều Diệp Ngọc la hoảng lên.


“Phương Hạ..” Kiều Đông Phương ở bên cạnh đang muốn đi lên cản lại, thì Kiều Phương Hạ quay đầu chỉ về phía Kiều Đông Phương: “Ông dám giúp nó! Thì tôi sẽ gọi người đến, cẩn thận vợ và con gái cưng của ông”
“Ông không cần giúp, tôi chẳng qua chỉ là dạy bảo nó một bài học nhỏ mà thôi”
Dùng thủ đoạn, cô có thể không so được với Kiều Diệp Ngọc sao?
Thật sự chọc giận cô, thì cô sẽ lợi dụng ăn miếng trả miếng!
Kiều Đông Phương bị khí thế của Kiều Phương Hạ làm cho khiếp sợ đến nỗi rắm cũng không dám thả một cái, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cô, không dám lên tiếng nữa.

Kiều Phương Hạ nhìn đồng hồ, sắp đến rồi, còn một tiếng nữa, là đến thời gian hẹn của cô và Lục Đình Nam rồi.

Bây giờ Lệ Đình Tuấn cũng đi rồi, vừa hay.

Cô túm một phát vào Kiều Diệp Ngọc ngồi trên xe lăn, quay người lôi tóc cô ta đi ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi