Tuy sân huấn luyện tập bắn của cục cảnh sát bình thường khá vắng vẻ, không có người, nhưng động tĩnh Kiều
Diệp Ngọc khóc ầm ĩ, vẫn sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
“Làm chuyện của mấy người đi! Đừng có quản đến chuyện vớ vẩn!” Lúc Đình Nam trầm giọng nói với những người có ánh mắt khác thường nhìn tới.
“Vâng, lão đại.”
Kiều Phương Hạ đi vào sân huấn luyện, thuận tay cầm lấy súng và đồ trang bị phòng hộ.
Sau đó, kéo mạnh Kiều Diệp Ngọc tới trước bia ngắm, lên đạn khẩu súng ở trong tay, nhét thật mạnh vào tay của Kiều Diệp Ngọc, nắm chặt cổ tay của cô ta, hướng đến cái bia ngắm trước mặt, trầm giọng nói: “Nổ súng.”
Kiều Diệp Ngọc một đường đến đây, nghe thấy tiếng súng trên đường, đã bị doạ sợ gần như mất hồn mất vía rồi.
Và không giống với trước kia, lần này cô ta thật sự sợ, cô ta sợ giây tiếp theo Kiều Phương Hạ sẽ dí súng vào đầu của ta giết cô ta!
Kiều Diệp Ngọc một bên liều mạng lắc đầu một bên lùi về phía sau.
Kiều Phương Hạ lại kìm chặt cổ tay của cô ta, chống đỡ lấy bả vai của cô ta, chống cô ta ở trước tấm bảng bảo vệ trong suốt.
“Kiều Diệp Ngọc, tạo cho mày một phút, nếu như mày không nổ súng thì tấm bia kia sẽ đổi thành mày!” Cô cắn răng trầm giọng nói bên tại của Kiều Diệp Ngọc: “Nghe hiểu chưa! Có cần tạo lặp lại một lần nữa không?”
“Hoặc là chết, hoặc là nổ súng.
Cô ngược lại muốn nhìn xem Kiều Diệp Ngọc, rốt cuộc có bắn được vào hồng tâm hay không!
Lục Đình Nam ở bên cạnh đã sắp xếp cấp dưới xong, đang dùng camera của máy chụp ảnh quay về phía của bọn họ, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, có chút không biết phải làm sao.
Lục Đình Nam bước nhanh vào trong, thấp giọng nói với cấp dưới: “Cậu ra ngoài trước đi.”
“Vâng, lão đại.”
Lục Đình Nam chắc chắn camera của máy ảnh đang mở, ánh mặt lại đặt trên tay của Kiều Diệp Ngọc.
Đồng dạng là dưới tình huống cực đoan, anh ấy cũng thực sự muốn xem xem, Kiều Diệp Ngọc rốt cuộc có biết dùng súng hay không.
Bây giờ máy chụp ảnh đang ghi lại chứng cứ
Kiều Phương Hạ quả thực là quá xúc động ngang ngược, nhưng cô ở dưới tình huống bị kích thích vẫn còn có thể duy trì lý trí, đây là điều mà Lục Đình Nam tán thưởng cô nhất.
“Mày còn có thời gian hai mươi giây để chần chừ.
Kiều Phương Hạ nhìn vào đồng hồ đang treo trên tường, thấp giọng nói với Kiều Diệp Ngọc.
Kiều Diệp Ngọc đã cảm nhận được một khẩu súng khác trên tay của Kiều Phương Hạ, đã dí thẳng vào vị trí tim của cô ta, cô ta vừa sợ hãi vừa lo lắng, không đến nỗi hít thở không thông.
“Mười, chín, tám, … Giọng nói của Kiều Phương Hạ và tiếng tích tắc của kim giây của đồng hồ treo tường, liên tục chồng lên nhau, khiến Kiều Diệp Ngọc lâm vào sụp đổ.
Bởi vì cô ta biết bản thân cô ta nhắm không chuẩn! Cô ta gần như chưa từng đụng vào súng, thậm chí đến cả lên đạn như thế cũng đã không còn nhớ nữa rồi!
Kiều Phương Hạ chính là biết cô ta không biết chơi súng, cho nên ép cô ta! Nhưng so với chết, Kiều Diệp Ngọc thà rằng lựa chọn vạch trần lời nói dối của bản thân!.