TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Đường Minh Kỷ hơi bất ngờ, hỏi lại: “Cô nghiêm túc chứ?”
“Ừ” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy King…”
“Không liên quan gì đến anh ấy” Kiều Phương Hạ không đợi anh ta nói xong đã trả lời ngay: “Đối với King, tôi thật sự không có loại tình cảm nam nữ kia.

Nếu gả cho anh ấy thì sẽ chỉ làm cho hai người chúng tôi cùng khó chịu.

Mấy chuyện tình cảm này, không nên gượng ép”
“Có lẽ khi vừa mới kết hôn tôi và hai người bọn họ đều có thể giả vờ, coi nhẹ những chuyện kia.

Nhưng thời gian càng dài, cục u sẽ càng lúc càng lớn”
Vì để tác hợp cho Kiều Phương Hạ và King, Đường Minh Kỷ đã dùng hết tất cả vốn liếng.

Bây giờ lại nghe được mấy lời này của Kiều Phương Hạ, trong lòng anh ta cũng nghe ra được mấy phần đạo lý.


Hai người nhìn nhau vài cái, Đường Minh Kỷ mỉm cười với cô, nhẹ giọng nói: “Vậy thì không nói những chuyện này nữa.

Tạm thời cô cứ yên tâm ở đây dưỡng thương đi.

Tôi sẽ bảo Mặc Hàn Bảo đi điều tra thông tin của những kẻ ra tay đêm nay”
Thật ra Kiều Phương Hạ cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Rốt cuộc là những người kia do ai phái đến chứ, giờ phút này trong lòng cô vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nếu không phải hôm nay bọn chúng đột ngột rút lui, vậy thì việc cô phải chết là không thể nghỉ ngờ.

Cô chưa bao giờ gặp qua một đội sát thủ được huấn luyện hoàn hảo như vậy, bọn chúng phối hợp với nhau không thể nào chê vào đâu được, hơn nữa mỗi người lại có thân thủ không tệ.

Cho dù là ở “Quân Diệt” thì trình độ của mọi người cũng là tốt xấu lẫn lộn, đồng thời bởi vì có những lĩnh vực sở trường và cách làm việc không giống nhau nên hiếm khi có thể phối hợp một cách hoàn hảo.

Xưa nay sẽ không làm ra những hành động dùng một đội có quy mô lớn.


Nếu như người đứng sau đám người kia có thù hận rất sâu với cô, vậy thì nhất định phải lấy được tính mạng của cô.

Từ này về sau, mỗi giờ mỗi phút cô đều ở trong tình trạng nguy hiểm.

Bởi vì đối phương đã biết thân phận của cô, nên lấy đi tính mạng của cô cũng dễ như ăn kẹo.

Nghĩ đến đây, Kiều Phương Hạ không kìm được nhíu mày.

Xem ra, cô không thể không nhanh chóng rời khỏi thành phố Hạ Du.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Phương Hạ vừa mới tỉnh lại đã loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Mặc Hàn Bảo truyền đến từ dưới lầu.

Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.

Dưới nền tuyết rải khắp trời, Mặc Hàn Bảo mặc một bộ áo len và áo khoác màu đen vô cùng chói mắt.

Mặc Hàn Bảo đến nói cho Kiều Phương Hạ nghe về chuyện cô bị tập kích.

“Thầy đã điều tra giúp con” Mặc Hàn Bảo đưa gói thuốc bột mà sư thúc bảo anh ta đem đến cho Kiều Phương Hạ để lên bàn trà, rồi nói với Kiều Phương Hạ.

Thế lực của nhà họ Mặc ở trong nước tương đối phức tạp, hễ là những chuyện Mặc Hàn Bảo muốn điều tra, gần như là không có chuyện không tra được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi