Kiều Phương Hạ biết Mạc Hàn Bảo bận rộn nhiều việc, làm chuyện gì cũng nói một không nói hai.
Cô yên lặng đeo chiếc còi bạc lên cố, đứng dậy tiên Mặc Hàn Bảo ra cửa.
Trước khi Mặc Hàn Bảo lên xe thì nâng mắt nhìn Kiều Phương Hạ một cái rồi nói: “Vẫn là do tuệ căn của con quá nhỏ, nếu không thì sao lại bị thương nặng như vậy?”
Trước đây Kiều Phương Hạ đã quen bị Mặc Hàn Bảo đả kích rồi.
Lúc Mặc Hàn Bảo nhận cô làm đồ đệ, cô cũng đã mười chín.
Nói cách khác, xương cốt đều đã cứng rắn rồi.
“Là do con quá ngu ngốc, sư phụ nói đúng” Cô thẳng thắn gật đầu phụ hoạ.
“Vậy nên con cứ làm tốt một chuyện là được” Mặc Hàn Bảo tiếp tục lạnh giọng nói: “Bảo vệ tốt cho chính mình.
Ta sẽ lo liệu sự an toàn còn lại”
Nói xong, anh ta đóng cửa xe rời đi.
Nói thật thì, nghe được câu nói này từ trong miệng Mặc Hàn Bảo, trong lòng Kiều Phương Hạ đột nhiên thấy rất ấm áp.
Cô hơi cúi đầu, dùng cách của nhà Mặc, cung kính tiễn Mặc Hàn Bảo rời đi.
Trên chiếc còi bạc còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Mặc Hàn Bảo.
Cô nhẹ nhàng nằm lấy chiếc còi, nhìn nhiều thêm mấy lần rồi nhét vào bên trong cổ áo khoác.
Lúc quay đầu thì thấy ngay Đường Minh Kỷ đang dựa người vào cửa, hai tay khoanh trước ngực rồi nhìn cô chăm chằm.
“Bên cạnh có nhiều người đàn ông xuất sắc như vậy, chẳng biết đầu óc của cô sai sót chỗ nào mới có thể chọn Lệ Đình Tuấn” Đường.
Minh Kỷ nhếch miệng, khinh thường nói.
Vừa dứt lời, quay người đi vào bên trong nhà.
Kiều Phương Hạ uống thuốc bố máu hai ngày ở nhà họ Đường, vì để tránh cho mọi người nghỉ ngờ nên cô lập tức quay về đoàn làm phim để đuổi kịp tiến độ.
Quay xong hai cảnh, ảnh hưởng đến vết thương trên cổ.
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn cô nâng cánh tay lên có hơi khó khăn thì lập tức hô ngừng lại.
Lấy cớ là Kiều Phương Hạ sốt cao chưa hạ, để cô đi nghỉ ngơi một chút.
“Trên người đau nhiều không?” Cô ấy ngồi xổm xuống trước mặt Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng nói.
Kiều Phương Hạ khế vặn vẹo hai bên cổ và bả vai, trả lời: “Vẫn được”
“Không thì hôm nay chúng ta không quay tiếp nữa?” Đường.
Nguyên Khiết Đan lo lắng cho cô nói: “Chẳng may vết thương bị nứt ra thì làm sao bây giờ?”
Lúc hai người đang nói chuyện, ngoài cửa sổ đã có mấy người đi đến.
Kiều Phương Hạ ngước mắt lên nhìn, là Lệ Đình Tuấn.
Nghe nói lúc trước Lệ Đình Tuấn đã hoàn thành bản hợp đồng đầu tư với địa điểm quay chụp phim truyền hình và điện ảnh này, chỉ mấy hàng tỷ đồng đế xây dựng.
Nói là muốn đến đây thị sát cũng là chuyện đương nhiên.
Kiều Phương Hạ liếc mắt lên nhìn rồi hờ hững thu hồi ánh mắt.
Hai người làm như là không biết.
Lệ Đình Tuấn đứng bên kia nói chuyện, Kiều Phương Hạ nhận lấy bình giữ nhiệt Đường Nguyên Khiết Đan đưa cho, uống mấy ngụm thuốc bên trong rồi lại nuốt thêm một viên giảm đau..