Rất rõ ràng, Lệ Đình Tuấn chỉ coi cậu bé là một công cụ, có chuyện mới Đình Trung, hết chuyện liền đuổi cậu bé di,
Cậu bé thở phì phò nói với Kiều Phương Hạ: “Mami, Đình Trung ra ngoài chơi một chút, mami đợi Đình Trung trở về”
“Được.” Kiều Phương Hạ gật đầu.
Đình Trung lúc này mới nguôi giận, cậu bé quay người rồi kéo theo một người bảo vệ đi cùng cậu đến nhà của Mạn Phi.
Đình Trung ở nhà họ Lệ, đều rất không vui, cũng không có bạn bè, trong nhà cũng không có mấy người đối xử tốt với cậu.
Khi đến nhà Phó Viễn Hạo bên này, ai cũng bảo vệ cậu, thậm chí có chỗ dựa vững chắc là Phó Viễn Hạo, tuy rằng Phó Viễn Hạo cũng rất nghiêm khắc, nhưng Đình Trung biết ông ấy yêu cậu, tính tình ông ấy cũng trở nên vui vẻ hơn, nói chuyện nhiều hơn và ăn uống cũng ngon hơn.
Nếu như trong nhà có thêm Kiều Phương Hạ luôn yêu thương cậu nữa, Đình Trung cảm thấy bản thân sẽ trở thành bạn nhỏ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Vì thế, cho dù thế nào, chỉ cần Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ vui vẻ, cậu biến thành công cụ cũng không còn quan trọng nữa.
Kiều Phương Hạ nhìn Đình Trung ra khỏi cửa, trong lòng nghĩ một chút, định nói với Phó Viễn Hạo một tiếng rằng bọn họ muốn quay trở lại đoàn phim.
Còn chưa định nói ra, Lệ Đình Tuấn ở một bên nói: “Phương Hạ có chút không thoải mái, chúng con xin phép về trước.
Kiều Phương Hạ nhìn anh.
Cô căn bản không định đi cùng Lệ Đình Tuấn.
Phó Viễn Hạo cũng đặt đũa xuống, thấp giọng nói: “Bên ngoài tuyết rơi rất to, đợi nhỏ chút rồi hãy đi.” Lệ Đinh Tuấn nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, thấp giọng nói: “Cũng được ạ.
Ăn cơm xong, Phó Tình đột nhiên tới, Lục Đình Nam cũng tới, trên người vẫn còn đang mặc cảnh phục.
“Người đã đến chưa?” Phó Tình mỉm cười chào Kiều Phương Hạ, đứng ở cửa rũ bỏ lớp tuyết trên người, sau đó mới nhẹ giọng hỏi Phó Viễn Hạo.
“Bây giờ là tám giờ, chắc là sắp đến rồi.” Phó Viễn Hạo nhìn đồng hồ trên tường, đáp lại.
Ở ngoài cửa sau, Lệ Đình Tuấn đang gọi điện thoại, thông qua cửa kính, nhìn thấy Phó Tình và Lục Đình Nam tới, liền ra hiệu chào hỏi.
Lục Đình Nam đưa mắt nhìn một lượt, thấy Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đều ở đây, anh ấy cầm lấy khăn lau người hầu đưa cho, nhẹ nhàng lau tuyết trên lông màu: “Đình Tuấn và Phương Hạ cũng ở đây à “Bữa tối này vốn dĩ chuẩn bị cho cậu và Vãn Nhật.” Phó Tình không khỏi cau mày, quay đầu nhìn Lục Đình Nam.
“Đơn vị bận rộn, vụ án vừa mới phát hiện ra được manh mối, không thể rời được.” Lục Đình Nam bình tĩnh đáp.
“Vì thế Vãn Nhật cũng không đến ăn cơm, nếu không thì cậu cũng để cô ấy ngồi ăn ở đây một mình, như thế thì ra cái thể thống gì?” Phó Tình không nhịn được cau mày.
Kiều Phương Hạ nhìn bọn họ vài lần, trong lòng cũng hiểu rõ, nhìn bộ dạng như có chuyện quan trọng như vậy, có thể là giới thiệu đối tượng cho Lục Đình Nam..