TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Tuy nhiên, Lục Đình Nam có vẻ không quan tâm.

“Tuần trước cậu cũng làm cho cô gái kia chạy mất, lần này không được như vậy nữa!” Phó Tình quay đầu, nhìn Lục Đình Nam cau mày: “Ông người ta cũng như ông của cậu, đều là những người có uy tín, có danh dự, không được để mất người này.”
Lục Đình Nam không nói lời nào, ném khăn lau vào trong bồn rửa bên cạnh.

Chuyện Lục Đình Nam với người khác qua lại, Kiều Phương Hạ ở đây dường như cũng không tiện, cả cô và Lệ Đình Tuấn ở đây đều không được danh chính ngôn thuận.

Cô lắng nghe trưởng bối nói chuyện, nói vài câu liên quan đến bối cảnh gia đình của cô gái Vãn Nhật kia.

Thật ra giữa Vãn Nhật và Lục Đình Nam cũng có chút ngọn nguồn, là lời nói đùa của các vị trưởng bối cách đây ba mươi năm, nếu nhà họ Lạc sinh con gái, liền sẽ định ước với Lục Đình Nam, nếu không phải do đoạn thời gian trước có người nhắc lại thì chắc hẳn mọi người đều đã quên rồi.

Vãn Nhật được gọi là Vãn Nhật, bởi vì trước cô ấy, mẹ của cô ấy đã bị sảy thai một lần, phải mất hai ba năm sau mới có thể mang thai lần nữa, liền sinh ra một cô con gái, vì thế liền gọi cô bé là Vãn Nhật.


Kiều Phương Hạ nghe thấy bọn họ nói về chuyện này, cảm thấy có chút thích thú.

Vãn Nhật nhỏ hơn Lục Đình Nam năm tuổi, tuổi tác cũng gần như tương xứng, nghe nói cũng khá xinh đẹp.

Kiều Phương Hạ một lúc sau, liền thích thú viện cớ muốn đi vệ sinh.

“Đi đi.” Phó Minh Tuyết nhàn nhạt đáp.

Lục Đình Nam ở một bên từ đầu đến cuối luôn im lặng, liếc nhìn bóng lưng của Kiều Phương Hạ.

Lệ Đình Tuấn kết thúc cuộc họp video, vừa bước vào liền nhìn thấy Lục Đình Nam cứ nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ.

“Vãn Nhật hình như đến rồi.” Phó Tình nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy có một chiếc xe đỗ ở trước cửa, liền vui vẻ nói.


Lệ Đình Tuấn thu hồi tầm mắt đang nhìn Lục Đình Nam, bước vài bước đi theo sau người nhà, sau đó đưa mắt nhìn Vãn Nhật kia vài lần.

Ngoại hình khá ổn, mang vẻ trong trẻo và thanh tú.

Vai của Kiều Phương Hạ lúc này lại có chút không nhấc được lên, vết thương có cảm giác khó chịu.

Cô đi lên tầng, lấy ra một gói thuốc bột nhỏ ở trong túi sách, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm.

Kéo cổ áo khoác xuống, cởi hai cúc áo sơ mi ra nhìn, quả nhiên có một chút máu chảy ra.

Cô nghiến răng chịu cơn đau, hít sâu hại hơi rồi dùng khăn ăn tẩm nước lau sạch vết máu trên bề mặt, sau đó bởi một lớp bột thuốc dày lên trên.

Không có thuốc giảm đau, nên lúc đắp bột vô cùng đau đớn.

Kiều Phương Hạ đau tới mức choáng váng đầu óc, một tay bám vào bồn rửa mặt, nghiến răng chịu đựng cơn đau mà không phát ra tiếng động.

Một lúc sau, cô chợt nghe thấy tiếng động của ai đó đi lên cầu thang..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi