TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



“Không được! Tôi phải đi tìm An Dương yêu cầu một lời giải thích, ít nhất phải kêu cô ta đem bài hát gỡ xuống!”.

Người đại diện vô cùng tức giận, lập tức đi tìm phương thức liên hệ của An Bình.
“Lá gan của cô ta cũng quá lớn rồi đấy, mã số trên hòm thư chính là số điện thoại di động của cô ta!” Người đại diện vừa tức giận mắng mỏ vừa nhấn phím gọi điện thoại.

Hai giây sau, điện thoại di động của Kiều Phương Hạ trên bàn trang điểm đột nhiên rung lên.

Ỗ Tô Minh Nguyệt liếc nhìn qua điện thoại di động của Kiều Phương Hạ để ở trên bàn, bởi vì gương trang điểm phản chiếu ánh sáng nên không nhìn rõ tên người gọi.
"Thật ngại quá!”.

Kiều Phương Hạ cười ngại ngùng với mọi người, cầm lấy điện thoại, lặng lẽ ấn nút tắt tiếng rồi cất điện thoại vào túi.
Người đại diện của Tô Minh Nguyệt đợi hoài vẫn chưa thấy ai bắt máy liền tức giận cúp máy.

“Để tôi gọi thêm vài lần nữa xem cô ta có chịu bắt máy hay không? Sau khi suy nghĩ, cô ta lại bấm điện thoại gọi lại lần nữa.

Điện thoại di động trong túi Kiều Phương Hạ lại rung lên.

Cô cho tay vào túi và nhanh chóng tắt đi âm thanh.

Tô Minh Nguyệt nghĩ tới tin tức dường như có liên quan tới Kiều Phương Hạ, liền quay sang nhìn cô nói.

"Cô đang rất bận rộn sao?” “Trong nhà xảy ra chuyện nên đúng là có chút bận” Kiều Phương Hạ bình tĩnh đáp lại Tô Minh Nguyệt.

Vừa dứt lời, Kiều Phương Hạ liền lấy điện thoại ra chuyển nó sang chế độ im lặng.

Tô Minh Nguyệt im lặng vài giây, rồi nhẹ giọng hỏi tiếp.


“Trong nhà của cố xảy chuyện lớn như vậy.

Anh ấy không đến tìm cô sao?” Kiều Phương Hạ đương nhiên biết rõ anh ấy trong miệng Tô Minh Nguyệt chính là Lê Đình Tuấn.

“Việc của họ không có liên quan gì đến tôi.

Tôi đã dọn ra ngoài từ lâu rồi” Kiều Phương Hạ mặt không đổi sắc trả lời.
Lệ Đình Tuấn chắc chắn sẽ không đến tìm cô, bởi vì sự việc ngày hôm nay nhà họ Kiều gặp phải là do một tay anh ta gây ra.
Nhưng Tô Minh Nguyệt lại nghĩ rằng Lê Đình Tuấn không muốn ra tay giúp đỡ nhà bọn họ, liền vênh mặt nói với Kiều Phương Hạ.
“Hay là để tôi giúp cô nói giúp vài câu trước mắt anh ấy để anh ấy ra tay giúp đỡ mấy người” “Không cần, chuyện của bọn họ để tự bọn họ giải quyết” Kiều Phương Hạ dửng dưng đáp lại.

Tô Minh Nguyệt cảm thấy ý tốt của mình luôn bị từ chối, vẻ mặt ngờ ra một lúc, rồi cũng im lặng không nói nữa.
Người đại diện bên cạnh không gọi được điện thoại cho An Dương nên càng cáu kỉnh, trực tiếp lấy điện thoại di động đem đoạn nhạc của An Dương và Tô Minh Nguyệt hát phát ra bên ngoài.

“Các người nghe thử là ai hát hay hơn? Còn có người bình luận rằng giọng hát của cô còn thua kém so với cô nàng chuyên hát nhạc cover này! Hừ, đúng là loại người không biết thưởng thức nghệ thuật mà!”
Cô muốn nói gì đó để ngăn lại sự tình này, tránh cho mọi người phải ngượng ngùng.
“Chúng ta được đào tạo chuyên nghiệp đàng hoàng chẳng lẽ lại thua một cô nàng nghiệp dư hay sao? Cái cô An Dương gì đó ngay cả người đại diện cũng không có, cũng không có ký kết hợp đồng với công ty giải trí nào cả, chẳng qua chỉ là thứ thường dân biết hát vài câu mà thôi!”Người đại diện của Tô Minh Nguyệt không ngừng mắng mỏ cô gái đó bằng những lời lẽ đầy nhục mạ nhưng Tô Minh Nguyệt bên cạnh vẫn im lặng như ngầm chấp nhận và cổ vũ cho hành động của cô ta.
| Kiều Phương Hạ định lên tiếng ngăn cản nhưng nghĩ lại cũng không cần lắm, dù sao cô cũng đâu phải là nạn nhân của cô ta.
Cô ta bật hết phần trình diễn của Tô Minh Nguyệt, đến phần biểu diễn của cô gái hát cover đó thì lại vô cùng mất kiên nhẫn tua thẳng đến đoạn giữa.
"...!Từ đó rái tim tôi chỉ giữ mãi một bóng hình, Bóng hình nho nhỏ của chúng ta năm ấy, Năm ấy người mang băng ghế nho nhỏ, Khiến tôi mải mê ham chơi rồi cứ thể bước theo, Tôi đang tìm kiếm bóng hình của người trong câu chuyện xưa ấy, Người chính là một phần không thể vắng bóng, Người ngủ gật dưới tán cây nho nhỏ, Và lúc tôi thơ bé cứ ngốc nghếch đợi chờ..”
Lời bài hát giống như một câu chuyện được An Dương kể lại theo cách của riêng mình, giọng hát không hẳn là quá tuyệt vời nhưng lại khiến cho người nghe chìm đắm hoàn toàn vào câu chuyện trong bài hát, so với bản chính của Tô Minh Nguyệt, bản phối lại này để lại cho người nghe nhiều cảm xúc sâu lắng hơn nhiều, mặc dù Tô Minh Nguyệt được đào tạo bài bản chuyên nghiệp nhưng giọng hát vẫn chưa toát lên được nỗi niềm bài hát muốn gửi đến người nghe.
Áp suất không khí trong phòng thay đồ thay đổi đột ngột, mọi người đều xấu hổ đến mức không ai dám lên tiếng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi