Kiều Phương Hạ nghe cô ta nói, ánh mắt khẽ động.
Lệ Đình Tuấn năm lần bảy lượt hiểu lầm quan hệ của cô với Đường Minh Kỷ, chỉ sợ cũng có chút nguyên nhân vì Nguyên Khiết Đan.
Buổi ra mắt vở kịch mới vào buổi chiều đến gần năm giờ mới kết thúc.
Có vài diễn viên chính rời khỏi hậu trường, nữ diễn viên chính thấy Kiều Phương Hạ muốn đi ngay lập tức gọi cô: "Phương Hạ, chúng tôi đã đặt phòng, cùng nhau đi ăn tối nhé? Tổng giám đốc điều hành cũng sẽ đi”
Vừa dứt lời, sắc mặt mấy người gần đó lập tức trở nên có chút xấu hổ.
Kiều Phương Hạ biết câu nói cuối cùng là đối phương vô tâm thốt ra, dừng lại vài giây mới cười cười trả lời: "Trong nhà có người đang chờ tôi trở về ăn cơm”
| Đường Minh Kỷ tiếp nhận xong phỏng vấn, theo phía sau mấy người khác đi tới đây nghe Kiều Phương Hạ nói như vậy, có chút kinh ngạc: "Cô về nhà ăn cơm sao?”
Hỏi được một nửa thì thấy mấy người bên cạnh đang nhìn chằm chằm anh ta và Kiều Phương Hạ nên có chút xấu hổ, lập tức đưa tay kéo ống tay áo Kiều Phương Hạ, kéo cô sang một bên thì thầm.
Kiều Phương Hạ vừa lúc muốn hỏi chuyện của Nguyên Khiết Đan nên đi theo Đường Minh Kỷ đi tới một góc.
“Trong nhà tôi thật sự có người” Kiều Phương Hạ nghiêm túc nói.
Nói xong còn giơ tay phải lên làm động tác thề với trời: “Tôi thề là không nói dối anh”.
Trong căn hộ, cậu bé đã dùng điện thoại di động của Vô Nhật Huy gọi video cho cô vài lần thúc giục cô trở về ăn cơm còn khóc lóc.
Đường Minh Kỷ vẫn còn hơi nghi ngờ, bĩu môi trả lời: “Vậy được rồi”.
"Còn có chuyện này, cô có chắc chắn muốn rút hết tất cả lợi nhuận của công ty trong năm nay không? Cô lấy nhiều tiền như vậy để làm gì? Lợi nhuận trong công ty, cái này có biết chứ?”
“Phải, tôi chắc chắn, tôi có chuyện gấp cần dùng đến tiền, còn về lý do anh không cần phải hỏi” Kiều Phương Hạ nghiêm túc trả lời.
| “Vậy được, bây giờ là cuối tháng Chín, tôi đưa cho cô tiền của hai quý trước đó, hơn hai trăm bốn mươi tỷ, tôi sẽ làm tròn cho cô thành hai trăm bảy mươi tỷ" Đường Minh Kỷ nói chuyện vẫn là vẻ mặt khó hiểu.
Kiều Phương Hạ hỏi anh ta về việc hoàn thành tiền xong dừng lại trong vài giây sau đó hỏi anh ta: “Nguyên Khiết Đan là em họ của anh sao?"
“Đúng vậy, với thân phận của cô, không phải là ngựa tốt nên kết hợp với yên tốt sao?” Đường Minh Kỷ trả lời.
Đường Minh Kỷ chỉ sợ là không thể hiểu được hành vi này của anh ta rốt cuộc mang đến cho cô bao nhiêu phiền nhiễu.
Kiều Phương Hạ nhìn anh ta vài lần, bất đắc dĩ trả lời: “Được rồi”.
Nói xong cô vừa lấy chìa khóa xe ra khỏi túi vừa nói với Đường Minh Kỷ: “Anh đi ăn cơm với bọn họ đi, tôi lái xe trở về.
”
Cô quay lại và đi về phía bãi đậu xe ngoài trời gần lề đường, đi bộ được vài bước thì nghe thấy một tiếng phanh gấp.
Một chiếc xe đang mất kiểm soát lao về phía cô.
Kiều Phương Hạ sửng sốt, lập tức xoay người chạy về phía Đường Minh Kỷ phía sau đây anh ta đến nơi an toàn!
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa xe gần như chạm vào gót chân và bắp chân của Kiều Phương Hạ, quán tính mang theo Kiều Phương Hạ không khống chế được trọng tâm, ngã mạnh xuống đất.
Có tiếng la hét xung quanh.
Khuỷu tay Kiều Phương Hạ tiếp đất trước, từ khuỷu tay truyền đến một cơn đau nhức dữ dội, sắc mặt trắng | bệch.
Chờ cô bình tĩnh lại, đầu óc khôi phục tỉnh táo một chút, Đường Minh Kỷ đã bảo bảo vệ gần đó ngăn chiếc xe lại kéo người lái xe bên trong ra ngoài.
Là người đàn ông trước đây Kiều Phương Hạ đã từng gặp qua.
Cô xoay khuỷu tay của mình, xác định không bị trật khớp hoặc gãy xương, tự mình chống đỡ đứng lên, chậm lại đi tới trước mặt người đàn ông đó.
Người đàn ông bị bảo vệ khóa lại hai tay, vẻ mặt hung tợn như cũ, bộ dáng không cam lòng.
“Tôi và anh vốn không quen biết, tại sao anh lại đụng vào tôi?” Kiều Phương Hạ mím môi, thấp giọng hỏi anh ta.
“Còn không phải vì cô sao? Chắc chắn là cô ở trước mặt nhà họ Lệ giở trò mới để cho Diệp Ngọc rơi vào bước này! Tôi là vì dân trừ hại, cô là một hồ ly tinh không biết xấu hổ, cô.
”
“Bốp!” Không đợi anh ta nói xong, Kiều Phương Hạ tát một cái thật mạnh.
“Con điểm không biết xấu hổ nhà cô, cô nghĩ rằng cô không để cho người khác nói! ” “Bốp!” Kiều Phương Hạ lại mạnh mẽ tát một cái.
.