TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Lệ Đình Tuấn dùng sức ôm Kiều Phương Hạ, đưa mắt nhìn qua từng người ở đây, đáy mắt mang theo sự tàn nhẫn.

Anh sẽ nhớ kỹ những người hôm nay ở đây nhục nhã và vu oan cho Kiều Phương Hạ.

“Không cần tra.

Lúc anh nói chuyện cũng đồng thời nhìn về phía Lệ Kiến Đình.

“Chuyện cô ấy bị thương, con biết rõ hơn bất cứ ai.”
Lệ Kiến Đình không biết Lệ Đình Tuấn sao có thể trở về nhanh như vậy.

Ông ta chỉ biết Lệ Đình Tuấn nhất định sẽ che chở cho Kiều Phương Hạ, cho nên mới thừa dịp anh không ở nhà mà buộc Kiều Phương Hạ đến đây.

Ông ta nhíu chặt mày đứng đối diện với Lệ Đình Tuấn: “Đình Tuấn, con phải hiểu rõ chữ, đây là người liên quan đến cái chết của ba con!”

Lệ Đình Tuấn trầm mặc vài giây, thấp giọng trả lời: “Không cần phải hiểu rõ.

Chuyện là một thủ hạ của con đã nổ súng khiến cô ấy bị thương.”
“Con nói cái gì?” Lệ Kiến Đình có chút kinh ngạc.

Thân thể Kiều Phương Hạ trong lồng ngực anh chỉ một thoáng đã cứng lại.

Lệ Đình Tuấn dừng một chút, tiếp tục trầm giọng nói: “Bởi vì một ít hiểu lầm cá nhân làm cho con trách lầm cô ấy.

Thuộc hạ con không biết nặng nhẹ đã nổ súng khiến cô ấy bị thương, suýt nữa lấy mạng cô ấy “Chuyện này nếu muốn tra rất đơn giản, ông tùy tiện gọi điện thoại hỏi một cái liền biết”
Lệ Kiến Đình nghĩ nghĩ, lập tức nói với quản gia ở bên cạnh: “Vừa rồi biên bản ghi chép nhập viện theo lời Kiều Phương Hạ cùng những gì mà Đình Tuấn nói, hiện tại cậu đi tra ngay cho tôi.

“Vâng.”
Lệ Đình Tuấn đau lòng ôm Kiều Phương Hạ, ngoại trừ phẫn nội còn có nghĩ mà sợ hãi.


Bởi vì Kiều Phương Hạ muốn giấu diếm thân phận của chính mình, anh vẫn không lựa chọn phá vỡ mong muốn của cô.

Nếu anh sớm một chút nói rõ ràng với Kiều Phương Hạ cũng sẽ không khiến cho sự việc phát triển đến mức như hiện giờ.

Kiều Phương Hạ tựa vào trong lồng ngực anh, giờ phút này không kêu một tiếng.

Lúc sự việc xảy ra, quả thật trong đầu Kiều Phương Hạ đã hiện lên Lệ Đình Tuấn, nhưng sau đó lại cảm thấy không có khả năng, sao Lệ Đình Tuấn lại có thể phải sát thủ tới giết cô được chứ?
Không nghĩ tới, đám người kia quả thật là do anh phải tới!
Kiều Phương Hạ hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trước đó, bỗng nhiên phát giác, quả thật có rất nhiều dấu vết để lại cho thấy Lệ Đình Tuấn đã sớm biết cô là ai.

Rất nhiều thời điểm anh có thể mượn cơ hội để mở miệng hỏi có một chuyện, nhưng anh từ đầu đến cuối vẫn duy trì trầm mặc, chuyện này vốn đã không bình thường.

Cho nên thật ra Lệ Tuấn Đình đã sớm hiểu rõ về thân thể của cô? Nhưng mà bởi vì cô chưa nói cho nên anh mới chưa nói?
Đầu óc cô lúc này mới thông suốt.

Cô nâng mắt, nhìn Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn đang nhíu chặt mày nhìn cô, trong nháy mắt hai người đối diện nhau, Lệ Đình Tuấn lập tức nhẹ giọng nói với cô: “Thật xin lỗi… “.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi