TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Nếu cô ta muốn cô truy cứu đến cùng, lấy chứng cứ ra, thì Kiều Phương Hạ chỉ có thể giúp cô ta một phen.

Kiều Phương Hạ lập tức xoay người đi tới chỗ Lệ Kiến Trung, nói: “Ông hai, ông cũng có thể đưa điện thoại di động cho tôi, được không?”
Khi mọi chuyện đã đến mức này, Lệ Kiến Đình có là một kẻ ngốc cũng biết rằng Lệ Kiến Trung có vấn đề.

“Đưa điện thoại cho cô ấy” Lệ Kiến Đình nhìn chằm chắm vào Lệ Kiến Trung, trầm giọng nói.

“Em không làm gì cả, tại sao phải đưa điện thoại cho cô ta?” Lệ Kiến Trung lập tức phản bác,
Ban nãy Kiều Phương Hạ cảm thấy Lệ Kiến Trung có gì đó không ổn, vừa rồi chính là Lệ Kiến Trung nói nhiều nhất, không thể chờ đợi được muốn cô chết.

“Ông hai nếu không chịu phối hợp, vậy chỉ có thể báo cảnh sát đến giải quyết.

Kiều Phương Hạ dùng nguyên lời của Lệ Kiến Trung vừa nói để uy hiếp ông ta.

Trên trán Lệ Kiến Trung dần dần xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.


Ông ta vô thức dùng tay trái lau mồ hôi trên trán, do dự lấy điện thoại di động trong túi ra.

Ông ta còn chưa cầm chắc trong tay, thì Kiều Phương Hạ đã đoạt lấy.

Kiều Phương Hạ theo biện pháp vừa rồi khôi phục nội dung trong điện thoại của Lệ Kiến Trung, tìm được tin nhắn Messenger mà họ đã xóa và liếc nhìn Lệ Kiến Đình: “Ông ơi, ông kiểm tra xem nội dung họ đã xóa có trùng khớp không.

Lệ Kiến Đình nhìn đi nhìn lại vài lần, bản ghi cuộc gọi và tin nhắn Messenger đều khớp với thời gian.

Ông ta gật đầu, Kiều Phương Hạ liền trả lại điện thoại cho Lệ Kiến Trung, sau đó khôi phục thêm tin nhắn thoại Messenger mà họ đã xóa.

“Cô vẫn không chịu thừa nhận, phải không?” Kiều Phương Hạ chờ đợi cô liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc.

Kiều Diệp Ngọc không dám nói tiếp nữa, chỉ nhìn Lệ Kiến Trung.

Lệ Kiến Trung tuy đã có tuổi, cũng không ổn định được, nhìn thẳng vào điện thoại, mồ hôi lạnh tuôn ra.


Sau một vài phút, các tin nhắn Messenger bị xóa đã được khôi phục.

Ông già thích nói, nhưng không thích đánh chữ, Kiều Phương Hạ nhìn vài lần, rồi mở đoạn chat dài nhất của hai người, vặn âm lượng đến mức lớn nhất.

“Ông hai, cách tốt nhất để ông không bị Đình Tuấn phát hiện là để người khác gánh trách nhiệm không phải sao? Lúc đó Kiều Phương Hạ đến bệnh viện, cơ hội tốt như vậy ông không nắm chắc được sao?” Tuy rằng tôi đã thấy tất cả những gì ông đã làm trong phòng bệnh, nhưng tôi sẽ không nói điều đó ra ngoài.

Nếu ông suy nghĩ kỹ rồi, thì trả lời lại cho tôi.

Kiều Phương Hạ không ngờ là mình tiện tay mở ra một cái, lại là một tin tức nóng hổi như vậy.

Quả nhiên, chính Kiều Diệp Ngọc và Lệ Kiến Trung đã cấu kết với nhau làm việc xấu hại chết Lệ Quốc Chiến, rồi muốn đổ tội lên đầu cô!
Giờ phút này, toàn bộ nhà họ Lê yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Kiều Diệp Ngọc ngồi trên mặt đất, đầu óc gần như trống rỗng, ngửa mặt kinh ngạc nhìn điện thoại trên tay Kiều Phương Hạ.

Cô ta không biết rằng các tin nhắn Messenger đã xóa rồi có thể được khôi phục lại!
Về phía Lệ Kiến Trung biết rõ mọi chuyện đã xong, liền “âm” một cái quỳ trên mặt đất, run rẩy bò đến trước mặt Lệ Kiến Đình: “Anh cả, anh nghe em giải thích…”
Lệ Kiến Đình sững sờ nhìn Lệ Kiến Trung.

Sau một lúc, lại nhìn về phía Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn nghe tiếp theo họ nói những gì, tiếp tục mở đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi