TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Gia đình họ Kiều của họ sa sút đến mức thậm chí không thể bật hệ thống sưởi sàn sao?
Cô nhìn xung quanh một lần nữa, đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh cô đều kỳ lạ và đáng sợ.

Cho tới nay cô ta đều biết, nhà họ Kiều bọn họ sở dĩ có được hết thảy, chủ yếu là bởi vì nhà họ Lệ đối cô ta coi trọng và ưu ái, Kiều Đông Phương cùng ông nội đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, tất cả mọi người sẽ bởi vì nhà họ Lệ mà cho ba phần mặt mũi.

Làm chuyện gì, đến nơi nào đều có người bật đèn xanh cho bọn họ đi.

Nhưng bây giờ?
Cô nghĩ muốn duy trì hiện trạng và muốn tiếp tục có mọi thứ trước đây, vì vậy cô mới cùng Kiều Phương Hạ đấu, cùng Kiều Phương Hạ tranh đoạt.

Cô làm sai sao?
Cô cảm thấy trước đây mình không làm gì sai.


Cô vì chính mình cũng là vì nhà họ Kiều.

Người không vì mình, trời tru đất diệt
Trên mặt bàn, dưới tấm kính trong suốt, đang đè một tập tài liệu.

Kiều Diệp Ngọc cầm nó lên và nhìn, đó là thỏa thuận lỵ hôn đã được Tiêu Hoàng Khải ký.

Bản ly hôn này đưa đến trong nhà giam, Tiêu Hoàng Khải kéo dài một tháng cũng không chịu ký, bây giờ ngược lại anh ta đã ký rồi.

Ngay cả người ở trong ngục cũng biết nhà họ Kiều bọn họ đã xong đời, ai cũng có thể tới đá cho cô ta một cú chứ đừng nói đến những người khác.

Kiều Diệp Ngọc nhìn bản ly hôn trên tay, không nhịn được cười khanh khách.


Người dì bật máy sưởi sàn nhà rồi rót một chén nước nóng cho Kiều Diệp Ngọc, thấy Kiều Diệp Ngọc cầm lấy bản ly hôn chỉ cười mà hơi rùng mình, cẩn thận nói: “Giấy thoả thuận này là ngày hôm qua nhà họ Tiêu đưa tới, ngài ấy nói để cho cô sau khi xem xong thì ký vào…
Kiều Diệp Ngọc chuyển mắt nhìn bác gái, hỏi: “Có bút không?”
“Tôi đi tìm” Bác gái nhẹ giọng trả lời.

Bút còn chưa có tìm ra, Kiều Đông Phương đã trở lại.

Kiều Đông Phương uống có chút say miễn cưỡng còn dư lại mấy phần lý trí, nhìn thấy Kiều Diệp Ngọc ở nhà liền đi tới cửa phòng khách nhìn cô ta mấy lần.

Hai ba con nhìn nhau mấy lần, Kiều Diệp Ngọc không khỏi chế nhạo: “Ba nhìn ba đi, sao lại đáng thương như vậy?”
“Kiều Diệp Ngọc, ba là ba của con nói chuyện lễ phép một chút.” Kiều Đông Phương khẽ híp mắt nhìn cô ta, trầm giọng nói.

“Trước đó lúc nhà họ Lệ sủng ái con, sao chưa từng thấy ba nói nặng với con như vậy?” Kiều Diệp Ngọc theo sau giễu cợt nói.

Kiều Đông Phương từ từ đi tới trước mặt Kiều Diệp Ngọc giơ tay lên tát một cái, hung dữ đánh xuống.

Kiều Diệp Ngọc nhìn bàn tay ông ta đánh xuống, không tránh đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi