Kiều Phương Hạ có phần kinh ngạc, nhìn Triều Mai Hoàng, không nói tiếng nào.
Triều Mai Hoàng nhẹ nhàng ngắm nghía chiếc nhẫn đính hôn trên tay cô, nói: “Trước đây em với người bạn trai kia, chính là cái người mà chị biết, chúng em vừa mới lên đại học năm thứ hai, anh ta liền bắt cả hai tay.”
“Sau đó em biết rồi, em bắt gian tại trận anh ta cùng người thứ ba kia ở trên giường, hỏi anh ta rốt cuộc vì lí do gì.
Anh ta nói, bởi vì tính cách em lạnh nhạt, yêu nhau bốn năm năm đều không cho anh ta chạm vào, vì vậy anh ta tìm một bạn học cùng lớp tính cách không lạnh nhạt, sống chung với nhau bên ngoài trường học.
“Anh ta nói anh ta yêu em, nhưng mà không thể chấp nhận tính cách lạnh lùng của em, vì vậy anh ta cũng rất đau khổ, nói bạn bè anh ta đều cười nhạo anh ta, nói em coi anh ta không ra gì, vì vậy mới không cho anh ta lần đầu tiên”
Triều Mai Hoàng nói tới đây, nhịn không được mà tự cười nhạo chính mình.
“Bởi vì cái lí do này nên em bị cắm sừng rồi.
“Trước khi em bắt gian tại trận, ông nội Phó đã tới nhà em rồi.
Ba mẹ cũng đề cập với em chuyện nhà họ Phó, nói em gái em không có hứng thú với Phó Thành Đô, ông nội Phó ngược lại lại nhìn trúng em, muốn em đính hôn với Phó Thành Đô, em cảm thấy người đàn ông mà em gái không cần lại đá cho em, thật sự rất tổn thương lòng tự tôn, vì vậy lúc đầu không đồng ý.
“Sau khi xảy ra chuyện bắt gian đó, em giận dữ một hồi, vì để báo thù, lại chạy tới quân đội của Phó Thành Đô tìm anh ấy, trực tiếp hỏi anh ta có bằng lòng cưới em hay không, nếu bằng lòng thì chúng em liền ở bên nhau”
“Bởi vì em và người đó đồng thời có rất nhiều bạn bè chung, em biết anh ta nhất định sẽ nghe thấy em bám vào gia thể lừng danh của nhà họ Phó, bám vào Phó Thành Đô so với anh ta tốt hơn gấp trăm lần”
Kiều Phương Hạ nghe cô ta nói tới đây, nhẹ giọng hỏi: “Vì vậy Phó Thành Đô đồng ý rồi?”
Triều Mai Hoàng gật đầu trả lời: “Đúng vậy, đồng ý rồi, nhưng mà lúc đó là ngày cuối cùng mà Phó Thành Đô anh ấy về nước nghỉ phép, hai chúng em ở cùng một chỗ bình tĩnh nói vài câu, rồi anh ấy đi”
“Bây giờ em nghĩ lại, cảm thấy đàn ông kì thật đều như nhau cả, đều là động vật dùng nửa thân dưới mà suy nghĩ”
“Nếu đã như nhau, vậy tại sao em không thể tìm một người em thích, người đó cũng thích em chứ?”
Kiều Phương Hạ nhịn không được thở dài, nhẹ giọng hỏi lại cô: “Em làm sao biết được Phó Thành Đô không thích em chứ?”
Kiều Phương Hạ ngược lại cảm thấy, Phó Thành Đô thích Triều Mai Hoàng, từ những chi tiết nhỏ có thể nhìn ra được, một người đàn ông quan tâm bạn hay không, Triều Mai Hoàng có lẽ có chút trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Triều Mai Hoàng lắc lắc đầu, hỏi ngược lại: “Anh ấy có thích không? Em trước giờ đều không cảm thấy được anh ấy đối với em có bất cứ tình cảm nào, cho dù là một chút thôi cũng được.
Chỉ là bởi vì ông nội Phó thích em, vì vậy anh ấy không thể không vâng lời được mà thôi.”
“Bây giờ thì hay rồi, nếu mọi người đã phá vỡ thể diện, vừa hay mượn lần này, em trả tự do cho anh ấy”
“Em cảm thấy Phó Thành Đô sẽ để em đi sao?” Kiều
Phương Hạ suy nghĩ muốn chút, hỏi ngược lại cô.
“Nếu đây là chuyện giữa hai người, ít nhất em chờ sau khi anh ta bày tỏ thái độ rồi lại đưa ra quyết định lần nữa.
Triều Mai Hoàng không nói nữa.
Hai người trầm mặc một hồi, Kiều Phương Hạ bỗng nhiên nghe được giọng nói ngạc nhiên vui mừng của Đình Trung ở bên ngoài: “Cậu?!”.