“Bụng đau quá.” Cô nói nhỏ với anh: “Anh giúp em xoa được không?”
Lệ Đình Tuấn không khỏi hơi nhíu mày.
Thế nhưng vài giây sau, tay phải dán ở bụng dưới của cô vẫn xoa nhẹ, còn tay trái thì ôm lấy eo cô để cô không bị ngã.
Kiều Phương Hạ nhìn anh lạnh lùng xoa xoa bụng cô, lại mềm lòng, ghé sát vào người anh, nhanh chóng hôn lên đỉnh môi mỏng của anh.
Lệ Đình Tuấn dừng động tác đang làm lại, anh ngước mắt lên nhìn cô.
Nếu như anh nhớ không lần thì đây là lần đầu tiên Kiều Phương Hạ chủ động hôn anh.
Mặt Kiều Phương Hạ hơi ửng hồng, thấy anh nhìn mình chằm chằm, sau khi suy nghĩ liền duỗi tay phải ra, chỉ bốn ngón tay lên trời, nói: “Em thề, nếu em…
“Được rồi.” Lệ Đình Tuấn không đợi cô thốt hết lời, lập tức cau mày trầm giọng nói.
Cho dù ốc sai, anh cũng không nỡ để cô thề độc như thế.
Trong lúc nói chuyện, anh trực tiếp bế Kiều Ngọc dậy khỏi ghế sô pha, trọng tâm Kiều Phương Hạ có chút không ổn, trong tiềm thức vươn tay ra ôm chặt cổ Lê Đình Tuấn, treo trên người anh như một con gấu túi.
Lê Đình Tuấn dùng tư thể mặt đối mặt, ôm cô trở về phòng.
Khi đặt lưng cô xuống giường, anh cúi đầu khế hôn lên môi cô hai lần.
Đôi má Kiều Phương Hạ đỏ bừng, thì thầm với anh: “Hôm nay không được, bụng em vẫn còn hơi đau..”
Tuy rằng bà dì tới rất ít, chỉ hai ba ngày là đã gần hết rồi, chỉ là trước đây một ngày Kiều Phương Hạ ra rất nhiều, hơn nữa máu còn có màu hơi sẫm đen.
Nhưng bụng vẫn có hơi đau nhói, cho nên Kiều Phương Hạ không dám.
Hai người nhìn nhau mấy lần, Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng hỏi cô: “Không thì, em tưởng anh muốn làm gì?”
Có một chút gì đó giễu cợt trong giọng điệu của anh.
Khuôn mặt Kiều Phương Hạ càng đỏ bừng hơn, buông
Lệ Đình Tuấn ra, hoảng sợ quay người lại và trùm chăn bông lên đầu.
Lệ Đình Tuấn nhìn xuống tấm chăn bông đang phồng lên, trong mắt thoáng qua ý cười.
Anh lo lắng cho sức khỏe của Kiều Phương Hạ, muốn cô nghỉ ngơi nhiều một chút.
Một lúc sau, anh hôn lên mái tóc Kiều Phương Hạ, sau đó xoay người bước ra ngoài, giúp cô đóng cửa lại.
Anh tưởng đơn thuốc mà Phó Nhiên giới thiệu rất tốt, nhưng lần này bệnh cũ Kiều Phương Hạ lại tái phát.
Rõ ràng là bệnh chưa được giải quyết đúng cách.
Anh thản nhiên lấy điện thoại di động ra, tìm số của Phó Nhiên và gọi.
Kiều Phương Hạ nghe thấy Lệ Đình Tuấn nói gì đó với Phó Nhiên ở ngoài cửa, vừa nãy còn mơ mơ màng màng, bây giờ lại chẳng thấy buồn ngủ tý nào nữa cả.
Nằm trên giường được một lúc, đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Kiều Phương Hạ cũng không biết là Lệ Đình Tuấn đang ở nước ngoài, làm thế nào mà anh có thể biết được những gì đã xảy ra với cô ở Mã Vân nhanh như vậy, có khi nào là do quản lý nhìn thấy rồi nói cho Lệ Đình Tuấn không?
Nhưng cũng không hẳn, cô xảy ra chuyện ở Mã Vân, quản lý chắc không dám chủ động nhắc đến..