TÌNH YÊU CỦA ANH TÔI KHÔNG DÁM NHẬN



Kiều Phương Hạ đau đến mức không nói nên lời, mồ hôi lạnh làm ướt đẫm cả tóc, chỉ biết ôm lấy bụng dưới rên rỉ.

Nguyên Khiết Đan lập tức vén chăn lên xem chuyện gì xảy ra.

Ngay khi vén chăn lên, một mùi máu tươi nồng nặc ập tới, quần ngủ của Kiều Phương Hạ bị máu thấm ướt một nửa rồi!
“Trời ơi.” Nguyên Khiết Đan kinh sợ kêu lên.

Cô ấy vội xoay người cầm lấy điện thoại, tình huống này của Kiều Phương Hạ bắt buộc phải gọi 120! Vừa xoay người, góc áo cô ấy đã bị Kiều Phương Hạ nắm chặt lấy: “Không cần gọi đâu.” “Nhưng biết phải làm sao bây giờ?” Nguyên Khiết Đan bị dọa nói năng lộn xộn.

Kiều Phương Hạ biết chút y học, cô biết chuyện gì đang xảy ra.

Là do Lê Đình Tuấn quá thô bạo, thời gian lại quá lâu, làm phần thịt bên trong của cô bị thương.


Thật ra lúc Nguyên Khiết Đan tới tìm cô, cô cũng bị chảy chút máu rồi.

“Mua chút thuốc cầm máu là được rồi.” Cô thở hổn hển đáp.

“Vậy em đi mua thuốc! Chị nằm im đó đừng nhúc nhích! Em sẽ quay lại ngay lập tức!” Nguyên Khiết Đan sợ hãi đến nổi nước mặt nước mũi chảy ròng, cầm lấy túi chạy ra ngoài.

Kiều Phương Hạ đau đến gần như mất đi ý thức, mồ hôi lạnh chảy ra khắp người.

Thậm chí cô còn không biết rõ mình đang chảy máu hay là đang chảy mồ hôi.

Đây là di chứng của cô do tai nạn xe cộ để lại.

Các cơ bên dưới cứng lại, mỗi lần tới kỳ kinh nguyệt, lúc đau bụng kinh vô cùng dữ dội, cơ nhất định sẽ bị co giật, nhưng không có lần nào đau dữ dội giống như hôm nay.

Thuốc giảm đau trong vali cạnh giường.

Cô muốn xuống giường lấy, nhưng vừa nâng nửa người lên, đầu lại gục xuống giường.

“Nhóc cầm!”
Có thể là cô đang nằm mơ, tự thể gục đầu xuống giường này khiến cô không còn thấy đau, hơn nữa còn nghe thấy có người nói bên tai cô, gọi cô là nhóc cầm.

Đã nhiều năm rồi, chưa từng nghe thấy ai gọi cô như vậy.

Có một khoảng thời gian Kiều Phương Hạ mắc chứng tự kỷ, lúc còn rất nhỏ, khi đó An Phương Diệp với Kiều Đông Phương còn chưa ly hôn.


Bản thân cô cũng quên mất vì sao lại mắc chứng tự kỷ đó rồi, đại khái là có liên quan tới An Phương Diệp với Kiều Đông Phương.

Thực ra Tống Vân Lan không cần hết lần này đến lần khác uy hiếp cô vì sợ cô nói ra những gièm pha, bởi vì Kiều Phương Hạ hoàn toàn không biết biểu đạt, cô không thể nói ra.

Mãi cho đến khi cô lên tiểu học, căn bệnh này mới dần dần có chuyển biến tốt.

Cho nên thật ra ban đầu tới nhà họ Lệ thì Kiều Phương Hạ không biết nói.

Vì vậy người nhà họ Lệ đặt một biệt danh cho Kiều Phương Hạ sau lưng cô: Nhóc cầm.

Nhưng chỉ có một người gọi cô như thế trước mặt cô, luôn dùng giọng điệu với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, không bao giờ gọi tên cô.

Vì thể Kiều Phương Hạ thầm cho rằng, đây là cách xưng hô độc đáo nhất giữa cô với Lệ Đình Tuấn.

Đó là biểu hiện cho mối quan hệ thân thiết của hai người họ.

Lê Đình Tuấn cũng từng suýt có em gái, nhưng em gái anh bị chết non trong bụng mẹ, do thiếu oxy mà chết.


Mà nguyên nhân chết do thiếu oxy là bởi vì mẹ anh phát hiện sự tồn tại của An Phương Diệp.

Trong một lần cãi nhau với ba của Lê Đình Tuấn, trong thời tiết lạnh băng, mang thai sáu tháng mà lại nhảy thẳng vào hồ nước, sau đó đứa trẻ bị chết non.

Ngày đầu tiên Kiều Phương Hạ tới nhà họ Lệ, An Phương Diệp bảo cô bưng hoa quả cho Lê Đình Tuấn ăn, chủ động biểu hiện tốt.

Cô luôn nghe lời An Phương Diệp nên băng đĩa hoa quả vào phòng của Lệ Đình Tuấn.

Cô vẫn nhớ rõ biểu cảm của Lê Đình Tuấn chán ghét, căm thù thế nào khi thấy cô lần đầu tiên.
Nhưng anh cũng chỉ hung hăng cầm lấy đĩa hoa quả, bảo Kiều Phương Hạ đi ra ngoài, cũng không làm gì quá đáng.
Kiều Phương Hạ hết lần này đến lần khác mơ thấy ngày này, lần nào cũng suy nghĩ, liệu Lê Đình Tuấn có coi cô là vật thay thế cho đứa trẻ chết non kia hay không?
Cô luôn suy nghĩ, nếu như một ngày nào đó cô không ngoan ngoãn nghe lời An Phương Diệp đi tiếp cận Lê Đình Tuấn nữa, chuyện sau đó, có lẽ cũng sẽ không xảy ra, nhà họ Lệ không chấp nhận cô, cô cũng chỉ có thể quay trở về bên Kiều Đông Phương, không ở lại nhà họ Lê nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi