TÌNH YÊU CỦA KẺ THỰC DỤNG

Tới giờ tan làm, Phí Nghê không vội vã ra khỏi xưởng mà đứng ở trước bảng tin đọc báo.

Trên báo, Phí Nghê lại trông thấy cái tên quen thuộc “anh hùng giấy trắng”(1) được nhắc đến trong một dòng in rất nhỏ. Ba năm trước khi sinh viên trúng tuyển đại học vẫn phải làm thêm bài thi văn hóa, chút hi vọng vào đại học vừa nhen nhóm của Phí Nghê đã bị dập tắt bởi chính vị “anh hùng giấy trắng” không làm được bài thi này. Dù anh hùng thi không qua nhưng vẫn vào được đại học nhờ bức thư anh ta viết. Những câu chữ in trên báo gợi cho Phí Nghê nhớ đến bức thư từng gây xôn xao dư luận ấy, trong đó có một câu cô vẫn còn nhớ như in: “Đối với những con mọt sách không làm việc đàng hoàng, lang thang tự do khắp nơi khắp chốn suốt nhiều năm kia, tôi không phục, hơn nữa còn thấy cực kỳ phản cảm, các cuộc thi đều bị lũng đoạn bởi chính nhóm người say mê thi cử này.”

(1) Anh hùng giấy trắng: Tên thật là Trương Thiết Sinh, nổi tiếng trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm 1973 vì nộp giấy trắng kèm theo một bức “Thư gửi các vị lãnh đạo đáng kính” trên mặt sau của tờ giấy, trong đó giải thích lý do mình không làm được bài thi là vì bận lao động vất vả.

Bởi vì ảnh hưởng của những lời này, Phí Nghê không vào được đại học, cô vẫn đang đứng ở trước bảng tin của xưởng may mũ đọc báo.

Cô đoán chừng Phương Mục Dương sắp tới nơi, bèn đi về phía cổng xưởng.

Sự xuất hiện của Diệp Phong không nằm trong dự kiến của Phí Nghê.

Diệp Phong vốn tưởng Phí Nghê chơi trò giận dỗi, chỉ cần anh ta lạnh nhạt một chút, cô sẽ tự động chịu thua. Anh ta cũng không phải rất vừa lòng với Phí Nghê. Phận làm con cái, phần đa đều hi vọng bạn đời tương lai của mình là người cha mẹ ưng thuận, không chỉ vì sau này họ có thể sống hòa hợp dưới một mái nhà mà còn phần nào là lòng hư vinh, mong muốn cha mẹ công nhận mình có mắt nhìn người chuẩn. Thế nhưng Phí Nghê vẫn chưa thể hiện những mặt tốt nhất của bản thân trước mặt cha mẹ anh ta, chuyện này khiến cho anh ta thất vọng. Anh ta bất mãn với gia đình của Phí Nghê, song vẫn tận lực chiếu lệ với cha mẹ cô, vậy mà cô thì chẳng chịu giữ thể diện cho anh ta, đã thế lại còn hờn giận.

Tuy nhiên hơn một tuần không gặp mặt, những điều tốt đẹp của Phí Nghê vẫn chiến thắng một số khuyết điểm của cô. Đúng lúc xưởng vô tuyến điện đang chiêu mộ những người cắm đội trở về như anh trai của Phí Nghê, Diệp Phong sẵn lòng làm người tốt, cho Phí Nghê một bậc thang để leo xuống. Công việc này rất khó kiếm, anh ta tin chắc là Phí Nghê nhất định biết. Ngay cả chính công tác của Phí Nghê, anh ta cũng có thể hỗ trợ điều động được.

Phí Nghê lúc này trông thấy Diệp Phong, tâm trạng đã rất bình thản. Cô chào hỏi anh ta, nở một nụ cười, tầm mắt lại chuyển về hướng Phương Mục Dương sắp đến.

Diệp Phong vốn muốn bảo Phí Nghê đi ăn cơm rồi nói chuyện, nhưng Phí Nghê đã trực tiếp từ chối. Cô đang định kể chuyện mình mới kết hôn thì Diệp Phong lại nói về phương án giải quyết công việc cho anh trai cô.

Nếu Phí Nghê chưa kết hôn, có lẽ cô sẽ do dự một phen. Nhưng bây giờ kết hôn rồi, cô cũng đỡ phải nghĩ nhiều.

Cô biết Diệp Phong chắc chắn sẽ không giúp đỡ một phụ nữ đã có chồng.

Cô nói lời cảm ơn với anh ta, sau đó lập tức bổ sung một câu: “Tôi đã kết hôn rồi.”

“Em kết hôn? Em đang nói đùa phải không?” Diệp Phong không thể nào che giấu được sự kinh ngạc của mình, việc bọn họ chia tay mới là chuyện của tuần trước mà thôi.

“Tôi không cần phải nói đùa làm gì cả.”

“Với ai?”

“Bạn học của tôi.”

“Là cái cậu bạn học mà tôi cũng biết ấy hả?”

Phí Nghê im lặng như ngầm thừa nhận.

Diệp Phong nhịn không được mà chất vấn, trong lời nói còn ẩn chứa sự giận dữ: “Em vẫn luôn diễu qua diễu lại giữa hai chúng tôi phải không?”

Phí Nghê có thể hiểu được lý do anh ta tức giận, cô giải thích: “Anh tin hay không cũng được, nhưng tôi đã kết thúc hẳn với anh rồi mới tiến tới với anh ấy. Trước đó chúng tôi chỉ là bạn học đơn thuần thôi.” Cô không bắt cá hai tay.

Phương Mục Dương đạp xe như bay, cuối cùng cũng đến được xưởng của Phí Nghê. Ở trước cổng xưởng, anh trông thấy Phí Nghê đứng cùng một người đàn ông khác.

Người này, hình như là anh cũng biết.

Anh đạp xe tới trước mặt Phí Nghê, nhưng không xuống xe mà chỉ chống một chân trên đất, lịch sự cười chào Diệp Phong.

Diệp Phong nhận ra Phương Mục Dương và cái xe anh đang đạp.

“Phí Nghê, em lấy một tên đàn ông như vậy sao, đến xe đạp cũng phải dùng của em sao?” Tin tức này quá khó chấp nhận với Diệp Phong nên phong độ tốt rèn giũa được cũng bay sạch, lời nói đầy vẻ chế nhạo. Nhưng vì bận tâm thân phận nên Diệp Phong cũng chỉ châm biếm bằng mồm mà thôi. Anh ta vứt bỏ thể diện tới tìm Phí Nghê, không ngờ cô đã kết hôn, anh ta đột nhiên chẳng khác nào một thằng hề.

Nếu Phí Nghê đổi ý, quay ra nịnh bợ anh ta, anh ta sẽ coi thường cô.

Nhưng Phí Nghê không đổi ý, anh ta lại càng coi thường cô hơn, bởi vì cô quá ngốc ngếch. Chỉ vì giận dỗi mà lấy một người chồng thế này, mai sau cô nhất định sẽ hối hận. Càng ngốc nghếch hơn chính là, giờ đã đâm phải ngõ cụt mà vẫn chẳng biết quay đầu.

Phí Nghê lên tiếng phản bác, lời nói cũng mang gai nhọn: “Cái gì mà tên đàn ông như vậy, anh ấy rất tốt. Vợ chồng chúng tôi tình cảm tốt, dùng chung một xe thì có làm sao?” Diệp Phong hoàn toàn không nhận thức được nguyên nhân căn bản khiến cho bọn họ chia tay. Anh ta đi tìm cô với tâm thái từ trên cao nhìn xuống, ban thưởng cho anh trai cô một cơ hội kiếm việc làm, cô không muốn tìm hiểu logic sâu xa bên trong, miễn cưỡng coi như đó là ý tốt. Ngay cả khi anh ta nghi ngờ nhân phẩm của cô, cô cũng có thể bình tĩnh giải thích, đến đây hai người coi như quen biết hài hòa chia tay vui vẻ. Thế nhưng Diệp Phong lại nhất định phải vượt quá giới hạn mà dè bỉu bạn đời của cô. Cô và Phương Mục Dương đã kết hôn, trước mặt người ngoài chính là cùng chung vinh nhục, miệt thị Phương Mục Dương cũng chính là miệt thị cô.

Phí Nghê chào tạm biệt rồi ngồi lên sau xe đạp, vòng tay ôm lấy eo Phương Mục Dương, giục anh đạp xe nhanh lên.

Sau khi qua khỏi ngã rẽ, cô mới bỏ tay ra khỏi eo anh.

“Không phải bình thường cậu vẫn mồm mép lắm sao? Sao anh ta nói cậu thế mà cậu không nói lại hả?”

Phương Mục Dương cười nói: “Thắng lợi làm người ta khoan dung hơn, hơn nữa em đã ra mặt thay tôi rồi mà? Sao anh ta lại tới tìm em thế?”

“Làm sao mà tôi biết được? Dù sao lần này biết chuyện tôi kết hôn rồi, anh ta sẽ không xuất hiện nữa đâu.” Hiển nhiên là Diệp Phong vẫn cho rằng cô đang trèo cao anh ta, sau khi nhận rõ tình hình sẽ mau chóng quay đầu lại. Cô không đi, anh ta liền tới nhắc nhở.

“Chắc là ngày mai tôi sẽ lấy được phiếu TV, em đừng lo chuyện này nữa.”

“Cậu kiếm đâu ra vậy?”

“Muốn kiếm là sẽ kiếm được thôi mà.”

“Sao lúc nào cậu cũng nói cái câu đấy thế?” Niềm vui này tới quá mức bất ngờ, Phí Nghê vẫn thấy không thể tin được. “Vì chuyện này cậu lại nợ người khác một ân tình lớn phải không?” Phí Nghê biết ân tình là loại tài nguyên không thể tái sinh, càng dùng nhiều càng hao mòn. Chẳng có ai thích một kẻ lòng tham không đáy. Nếu có thể dùng tiền thì Phí Nghê sẽ cố gắng không làm phiền người khác, chỉ là có những lúc cả tiền cũng không dùng được.

“Cũng không hẳn là lớn lắm, coi như giúp đỡ nhau đi.”

“Cảm ơn nhé.”

“Hai chúng ta tình cảm tốt như thế, em còn khách sáo làm gì?”

Phí Nghê biết Phương Mục Dương cố ý dùng lời cô nói với Diệp Phong để trêu ghẹo cô, cô coi như không nghe thấy.

“Hay là mình đi mua ít mì đi. Cha mẹ tôi không biết chúng ta trở về ăn cơm, chắc là không để phần đâu.” Phương Mục Dương bảo đưa Phí Nghê đến nhà khách ở vài ngày, cha mẹ cô hẳn là nghĩ họ sẽ ăn ở ngoài luôn, không về nhà nữa.

Phí Nghê mua ít mì khô, vì cảm ơn Phương Mục Dương nên còn cố ý mua thêm thịt xá xíu cho anh.

Khi bọn họ về đến nhà, hai vợ chồng già quả nhiên không chuẩn bị cơm cho họ. Trong nhà chỉ có mỗi cháo trắng và màn thầu, cùng với một đ ĩa cải thảo xào tóp mỡ.

Thấy Phí Nghê trở về, mẹ Phí oán trách cha Phí: “Tôi đã bảo có thể chúng sẽ về ăn rồi mà, kêu ông nấu thêm mấy món, ông cứ nhất định không nghe.”

“Không phải là bà cũng không kiên trì à?”

Đôi bên đều có vấn đề, không thể trách cứ nhau được.

“Mẹ, mẹ không cần phải lo cho bọn con đâu, bọn con tự nấu mì ăn là được ạ.”

Phí Nghê để thịt xá xíu trên bàn, bảo Phương Mục Dương mang vào trước, còn cô thì nấu mì ngoài hành lang.

Phương Mục Dương giục cô vào nhà: “Em cứ vào nghỉ ngơi đi, để đấy tôi nấu cho.”

Phương Mục Dương cười thầm trong lòng, số lần anh nấu cơm còn nhiều hơn Phí Nghê rất nhiều. Năm mới đi cắm đội, anh kiêm luôn chức đầu bếp của điểm thanh niên trí thức. Mọi người đều thích thức ăn mà anh nấu, dầu mỡ dư dả, bài trí đa dạng. Nhưng chẳng bao lâu sau anh đã bị cho nghỉ việc, bởi vì anh chỉ có thể đảm bảo mọi người ăn uống đủ đầy vào mấy ngày đầu tháng thôi, còn lại về sau bữa no bữa đói.

Phí Nghê vẫn không vào nhà, cô ở hành lang để giám sát Phương Mục Dương nấu ăn. Anh xắt hành không đẹp lắm, nhưng nước tương thì nêm rất vừa vặn, bảo ba giọt là ba giọt, không thừa không thiếu giọt nào.

Phương Mục Dương để quả trứng gà duy nhất ở trong bát của Phí Nghê. Đến khi bưng mì ra bàn, hai người cầm đũa lên ăn, Phí Nghê lại gắp quả trứng sang bát của Phương Mục Dương. Cô nói buổi tối mình không ăn được nhiều như vậy.

Phương Mục Dương cũng không từ chối. Anh múc lòng đỏ trứng ra, bỏ qua bát cô.

Ở trước mặt cha mẹ Phí, hai người thân mật chia nhau quả trứng.

Phương Mục Dương hỏi hai vợ chồng già xem hôm nay có nhận được tờ hóa đơn nào không. Anh lấy nhà họ Phí làm địa chỉ nhận gỗ, chỗ ở của anh không được ổn định cho lắm.

Cha Phí vỗ đùi: “Quên mất không nói cho con, chiều nay vừa mới tới xong. Để mai cha tìm người chuyển gỗ, bảo họ kéo đến dưới nhà chúng ta luôn.”

Mẹ Phí hỏi: “Để thế có an toàn không?”

“Sao lại không an toàn được? Đội thám tử Chân Nhỏ(2) ở phố chúng ta có năng lực lắm, ngay như con kiến cõng mất một hạt gạo đi bọn họ còn biết nữa là, nói chi cả một đống gỗ.”

(2) Đội thám tử Chân Nhỏ: Một tổ chức tự thành lập nhằm đảm bảo an ninh trật tự trong các khu phố những năm 60 – 70, thành viên chủ yếu là người cao tuổi, bởi vì trước kia họ phải bó chân cho chân nhỏ đi nên được gọi là “Chân Nhỏ”.

Phương Mục Dương nói: “Con tự tìm người cũng được, cha cứ nghỉ đi ạ.”

“Không phải con còn đi làm hay sao? Chuyện này với cha chỉ là chuyện vặt.”

Cơm nước xong xuôi, Phí Nghê kéo Phương Mục Dương sang phòng nước rửa bát.

Phương Mục Dương bảo Phí Nghê đứng nghỉ ngơi, để mình anh tự rửa.

Phí Nghê không mấy tin tưởng Phương Mục Dương, nhưng cũng không ngăn cản anh, càng làm không quen càng phải làm nhiều cho biết, nếu rửa không sạch thì cùng lắm cô lại rửa lại lần nữa là được.

Trong phòng nước còn có những người khác, cô nói chuyện rất nhỏ: “Hôm nay tôi không quay lại nhà khách nữa đâu, cậu cứ đi một mình đi.”

“Thế không hay lắm thì phải?”

“Tôi đã quyết định rồi.”

“Hôm nay tôi cũng mệt, không muốn đạp xe, chắc cha mẹ em sẽ cho tôi ngủ lại ở đây chứ?”

“Cậu đi đi, đạp xe cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian mà.”

Phương Mục Dương cười nói: “Người đã mệt rồi, đi một bước cũng ngại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi