TÌNH YÊU CỦA MỘT GÃ TRAI BAO HÈN MỌN


Tuấn đứng lên ngồi xuống nhấp nhổm không yên và luôn nhìn ra cửa:
- Tại sao em ấy chưa về?
Thời gian chờ đợi chỉ mới có mười phút mà tưởng chừng như đó là mười tiếng đồng hồ.
- Không được khẩn trương, em ấy đi chậm từ từ cho an toàn, nhất định là như vậy, không thể ngóng để em ấy nóng ruột!
Anh lại tự phủ nhận, tự an ủi bản thân như thế.
Đến lần lẩm bẩm thứ tám thì cuối cùng anh cũng nhìn thấy bóng cậu ấy trước cửa.

Anh cảm thấy bản thân khẩn trương hơn bao giờ hết, anh không chờ được cậu vào mà chạy ngay ra cửa đón cậu ấy.
Khi thấy anh, cậu lại chẳng giật mình, Tùng Lâm nói qua tình hình cho cậu nghe rồi.

Cậu chỉ khẽ nói:
- Anh tìm em có việc gì ư?
"Việc gì", sao có thể nghĩ tới việc gì khác trong khi bản thân cậu chính là người chơi trò "mất tín hiệu" cả ngày hôm qua.

Cậu ấy không muốn nhắc tới chuyện đó với anh là có gì muốn dấu hay sao chứ!
- Sao em lại quan tâm anh ta như thế?
Cậu nhìn anh, đôi mắt anh có nhiều sự lo lắng cùng tức giận.

Hai người vẫn còn đứng ở cửa, tại sao lại gấp gáp đến độ không để cậu kịp vào nhà.

Cậu phải đi vòng một vòng để về nhà, vì cậu không muốn ai phát hiện ra cậu và Mạc Toàn sống cũng khu.

Đi bộ mà chưa có gì trong bụng, lại thêm việc đêm qua không ngủ khiến cậu có chút oải.
- Anh đợi chút được không?
Cậu nói vậy rồi vòng qua anh để đi, cậu phải ăn gì đó đã.

Nhưng trong mắt anh lại là cậu lảng tránh anh.

Anh vội vàng túm lấy cánh tay cậu rồi nhìn vào mắt cậu.
Một giây, hai giây, ba giây..

Anh kéo cậu ôm lại.

Cậu nghe rõ tiếng tim anh đập liên hồi, là anh đang lo lắng.


Anh lí nhí bên tai cậu:
- Anh nhớ em!
Cậu dơ cánh tay đang buông thõng của mình lên vỗ nhẹ vào lưng anh, thật lâu sau cậu mới nói:
- Em đói!
Anh thật không thể diễn tả bằng lời, là cậu không hiểu phong tình hay cố tình không hiểu.

Anh rõ ràng nói anh nhớ cậu, mà cậu lại chỉ vỗ lưng an ủi anh như đứa trẻ nhớ mẹ thế thôi sao.

Còn cậu, anh dám chắc cậu hiểu tại sao anh lo lắng như vậy, lại gấp gáp như vậy.

Nhưng cậu lại từ chối trả lời ngay, bởi vì nếu lập tức phân bua anh sẽ xem đó là sự biện hộ cho hành động bản thân.

Cậu lựa chọn để anh bình tĩnh lại rồi cậu nói, lúc ấy khả năng anh lắng nghe và tin tưởng sẽ cao hơn.
- Em thực sự rất đói, chờ ăn xong em kể cho anh nghe có được không?
Nhìn ánh mắt tội nghiệp như một chú mèo nhỏ của cậu, anh mềm lòng.

Cũng có thể do hôm qua chăm sóc Mạc Toàn khiến cậu ấy không kịp ăn gì, nhìn cậu ấy xem, uể oải như người vừa chạy bộ về ấy! Anh thở dài buông cậu ra.
- Em ăn gì, anh nấu?
Cậu nói anh nấu tạm cho cậu chút mỳ gói là được, anh đồng ý, mở tủ lạnh còn chút trứng và rau anh nấu nhanh cho cậu tô mỳ trứng.

Vừa nấu anh vẫn vừa suy nghĩ và chưa thoát khỏi bất an.
- Mỳ của em đây!
- Cảm ơn, anh không ăn à?
- Anh không đói.
Nói tới ăn anh lại có chút chột dạ, sáng nay anh đã đi ăn sáng cùng Lisa.

Cảm thấy như mình vừa đi ngoại tình về ấy, nhưng mà anh lại lắc đầu tự phủ nhận.

Không đúng, bản thân anh chẳng làm gì cả!
Anh yên lặng chờ cậu ăn xong, thu dọn giúp cậu dù cậu nhận tự làm.

Đâu đó xong xuôi anh mới đi ra, ngồi xuống bên cạnh cậu tại ghế trong phòng khách.
Cậu cũng biết, anh chờ đợi cậu nói chuyện gì, cậu nằm ngả lưng lên ghế, rồi chậm rãi nói:
- Hôm qua không có chuyện gì giữa em và anh ấy đâu.


Anh ấy ốm, em chỉ giúp đưa về.

Và khi về nhà thì nhà anh ấy không có ai cả nên đành ở lại giúp anh ấy nấu chút cháo thôi.

Chỉ có vậy.
Cậu chính là không nói, cậu vì chăm sóc Mạc Toàn mà đến áo anh ta cậu cũng giúp cởi ra để lau người hạ nhiệt, lại cũng không kể nửa đêm anh ta mê sảng mà ôm cậu vào lòng.

Càng không thể kể cậu lại ngủ quên bên cạnh anh ta cả đêm được!
Anh lắng nghe cậu nói, nhìn vào đôi mắt không dao động của cậu anh bán tín bán nghi.

Cậu một thời sống như một diễn viên, diễn cuộc đời của một người khác thì hiện tại cậu thành lão làng rồi anh có thể dễ dàng tin sao.

Nhưng anh không có bằng chứng, cũng bởi vì bản thân anh luôn lựa chọn tin tưởng cậu, như vậy sẽ không ai đau lòng.

Có những chuyện, dù như nào, anh cũng nguyện ý tin cậu ấy, chỉ cần cậu ấy chịu nói, thì anh chịu tin.

Nhưng không thể dễ dàng cho qua được, anh đành úp mở nhắc nhở cậu mà thôi.
- Nếu có lần sau, em hãy để Tùng Lâm đến, cậu ta thân với Mạc Toàn hơn mà.

Hơn nữa, em cũng nên cẩn thận, không nên để cậu ta phát hiện ra em đã nhớ lại hết tất cả.

Nếu không thì không ai thoải mái đâu.

Em biết mà.
Cậu yên lặng, khẽ gật đầu.

Cậu đương nhiên biết, nếu cậu nhớ lại, tất cả sẽ khó xử như nào, cùng khó nhìn mặt nhau ra sao.

Cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, cậu không mong muốn có thêm sự thay đổi nào.
Anh thấy cậu yên lặng suy nghĩ, anh biết cậu đang nhìn nhận thiệt hơn.

Cậu vốn khôn ngoan, anh tin cậu sẽ tự cân nhắc được.
Sau đó, anh chợt nghĩ tới, còn một chuyện nữa chưa hỏi cậu ấy.
- Hôm qua em lỡ hẹn với Lisa à?

Cậu quay qua nhìn anh ngạc nhiên:
- Sao anh biết?
Anh nhún vai một cái, rồi học theo cậu tựa lưng nằm dài ra ghế.
- Hôm qua Lisa đến chỗ anh uống rượu, anh vô tình bắt gặp lúc cô ấy bị một người say rượu ở đó quấy nhiễu.

Anh tới giúp cô ấy rồi nghe cô ấy nói chuyện.

Cô ấy còn nghĩ em từ chối buổi hẹn là vì anh nữa đó!
Cậu thở dài, cậu nợ cô ấy lời xin lỗi.

Cô ấy dù sao cũng rất tốt với cậu.
- Em không biết nên đối mặt với cô ấy như nào.

Chi bằng cắt đứt mọi hy vọng cho cô ấy đi!
- Ừ, cô nhóc đó, kể ra cũng rất tốt, rất đáng yêu, chỉ có điều lại yêu nhầm người!
Cậu cười khổ, đúng thế, sao lại thích cậu cơ chứ, cậu thì có gì tốt đâu.

Cậu quay qua nhìn anh.
- Thực ra, em thấy hai người rất hợp!
Anh nghe cậu nói mà nhảy dựng lên, anh bật dậy, đôi mắt khó hiểu cùng tức giận nhìn sang cậu:
- Em nói gì thế, rõ ràng em biết là anh thích em.

Là anh thích em đó!
Cậu mỉm cười nhìn anh, cậu biết, anh nói với cậu cả trăm lần câu nói đó rồi, nhưng cậu lại chẳng thể đưa cho anh thứ tình cảm anh muốn.

Cậu cũng hiểu bản thân chỉ là đang biết ơn anh thôi, cậu căn bản chưa từng thích anh theo kiểu của anh thích cậu được.

Cậu đứng dậy, vươn vai một cái rồi nói:
- Em đi tắm rồi ngủ nhé! Mệt lắm.
Anh thấy cậu lảng chuyện khác, như nhiều lần trước đây, anh cũng quen rồi.

Vì vậy anh cũng không còn hụt hẫng nhiều như lần đầu nữa, anh chạy theo trêu đùa cậu:
- Anh tắm cho em nhé!
Cậu lắc đầu, còn trừng anh một cái nữa.
Anh đứng ngoài nhìn cậu chui vào nhà tắm khóa cửa lại mà cái nụ cười cũng tắt dần theo.
Vốn dĩ anh nghĩ, nếu cậu dám nói cậu ấy chăm sóc Mạc Toàn như nào, lo lắng cho anh ta ra sao thì nhất định anh sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Cũng có khi điên lên mà trừng phạt cậu, tẩy rửa cho cậu luôn.

Nhưng cậu lại nói không có gì.


Anh dù trong lòng còn cả đống ngờ vực cùng suy nghĩ nhưng lại lựa chọn tin cậu.

Bởi anh biết, nếu anh chất vấn thêm thì họ sẽ cãi nhau, có khi anh còn mất điểm trước cậu nữa.

Cho nên anh đè nén tất cả lại.

Cậu che dấu mọi chuyện thì anh che dấu cảm xúc vậy.

Đợi đến khi cậu không ở đây anh mới tức giận nắm chặt tay.

Cứ chỉ tưởng tượng một chút chuyện đêm qua họ ở cạnh nhau thì anh đã bốc hỏa đến thế nào rồi.
Anh rút điện thoại ra, bấm một dãy số rồi đợi đối phương bắt máy.
- Alo, cậu khỏe rồi chứ?
- Anh hỏi thăm tôi ư?
- Tôi chỉ muốn cậu biết rằng, từ nay đừng tiếp cận Tuấn Anh nữa.

Cậu ấy không phải Lỗi nữa rồi!
* * * Tôi biết!
- Còn lời hứa của cậu nữa.

Đừng quên..
Nói rồi anh tắt máy.
Phía bên kia, Mạc Toàn buông điện thoại xuống bàn.

Anh đang ngồi trong phòng ăn uống chút nước ép mà ban sáng Tuấn Anh chuẩn bị cho anh.

Anh nhấp từng ngụm nhỏ, cứ như sợ rằng uống một hơi hết thì sẽ không thể cảm nhận được cậu ấy nữa! Anh thẫn thờ ngồi đó thật lâu.

Yên tĩnh, cậu ấy đi rồi, Tùng Lâm cũng vừa rời khỏi.

Lại chỉ còn mình anh.

Tại sao trước đây anh không biết, một mình lại trống trải như vậy chứ.

Chỉ là từ khi gặp cậu ấy anh đã chẳng còn làm bạn với cô đơn.

Đến khi mất cậu ấy anh lại sợ hãi cảm giác một mình như vậy.

Bao năm nay anh rất ít về nhà là vì vậy! Anh tưởng tượng ra, nơi này mà có cậu thì tốt biết bao nhiêu!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi