Nhà xuất bản Ốc Đảo gọi điện hẹn cô đến xem sách in.
Điệp Ngữ lái chiếc Audi đỏ rực, đeo một chiếc kính râm màu trà. Mở nhạc. Một ban nhạc Phần Lan… nào đó không nổi danh. Chạy như bay ở trên đường, thu hút được không ít ánh mắt.
Xe dừng ở quảng trường tin tức. Mở cửa xe, một đôi giày vải hạ xuống đất.
Áo phông trắng, quần bảy phân màu cà phê. Tóc dài được búi lên đỉnh đầu.
Có người huýt sáo ở phía sau.
Điệp Ngữ quay lại, thản nhiên cười.
Tâm trạng tốt lên. Than thở, quả nhiên phụ nữ là cần người khen.
Cho nên khi cô nhìn thấy “thang máy đang sửa chữa”, tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng, miệng hát một bài hát, đi lên tầng sáu.
Cầm lấy quyển sách biên tập đưa tới, cả người đều muốn bay lên trời.
Nhẹ nhàng vuốt bìa sách, lại cẩn thận mở ra.
Trên đó viết, xin lấy quyển sách này tặng cho Cố Hải Sinh.
Điệp Ngữ cười cười, không có nước mắt.
Bên dưới tấm ảnh là mấy đoạn tùy bút, một vài cảm xúc bên trong sa mạc, ngắn gọn, sạch sẽ.
Giống như đang ôm một đứa bé vậy, cảm thấy có lẽ sau này mình sẽ không thể chụp ra những tác phẩm như thế này nữa, nên rất quý trọng.
“Lần này xuất bản rất khả quan, có thể tổ chức một buổi họp báo để tuyên truyền. Tôi sẽ mời một vài phóng viên đến. Cuối cùng Hải Sinh cũng an tâm lên đường…” Biên tập Lâm nói.
Điệp Ngữ hiểu, muốn mượn Hải Sinh để tuyên truyền. Nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nhạt gật đầu, nói cảm ơn.
Hoàng tử nhiếp ảnh Cố Hải Sinh có một tiểu sư muội yêu dấu, là việc mà mọi người trong giới đều biết. Có lẽ chỉ cần cô còn chụp ảnh, thì cô sẽ phải sống dưới ánh hào quang của Hải Sinh cả đời. Nhưng mà, Điệp Ngữ nguyện ý.
Việc xuất bản lần này, nhà xuất bản không đủ tài chính, hoặc là không đủ niềm tin sẽ tác phẩm này sẽ bán chạy, nên phải tìm người tài trợ. Lúc trước, Điệp Ngữ cũng hỏi tên để cảm ơn người ta. Nhưng người phụ trách bộ phận quảng cáo bảo rằng, không tiện tiết lộ. Cho nên Điệp Ngữ cũng không hỏi nữa.
Sau khi xem xong sách, cô ký hợp đồng, cũng chẳng có gì khác ngoài bản quyền, nhuận bút, hoa hồng. Lúc trước cũng đã nhờ mht xem hộ rồi, nên Điệp Ngữ chỉ nhìn lướt qua, liền ký tên.
Lúc ra về, cô nhìn về phía tòa nhà có tên Thiên Phượng Đại Hạ theo thói quen.
Trong lòng đã không còn mấy tình cảm với nó.
Thực ra cô cũng chẳng có dã tâm lớn lao, muốn trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng gì đó. Cô chỉ thích chụp ảnh mà thôi. Cô cảm thấy có rất nhiều việc đều biến mất theo năm tháng, mà chụp ảnh thì có thể giữ chúng lại. Chỉ vậy thôi.
Cô lái xe đến mộ Hải Sinh.
Cô đứng ở đó, nhìn khuôn mặt tươi cười ấm áp trên bia mộ, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh Hải Sinh: trong nụ cười của ảnh có ánh mặt trời, và mùi vị của biển, vừa ấm áp vừa bao la, cũng rất đẹp trai.
Trong không có suy nghĩ gì cả. Không có nước mắt, cô thậm chí còn không có lời nào để nói cho Hải Sinh nghe.
Ánh mặt trời mùa thu sáng và không nóng, ấm áp dễ chịu. Gió mát thổi qua bãi cỏ xanh rờn, mùi hoa cỏ dại nhàn nhạt. Cô đứng ở đây, cảm thấy lòng mình yên tĩnh lại.
Sau đó cô để quyển sách mới xuất bản kia lên trước mộ bia.
“Hải Sinh, em sẽ tiếp tục ở lại trên đời này một thời gian nhé. Lúc vui vẻ thì vui vẻ, lúc khổ sở thì khổ sở. Để sau này khi đi gặp anh, chúng ta có thể nói chuyện với nhau. Cảm ơn anh, đã yêu em.”
********** **********
Lái xe về biệt thự của Trạc Sướng, Điệp Ngữ mang theo tâm trạng hiên ngang lẫm liệt.
Chiếc xe này, vẫn phải trả lại.
Tuy là đi nó rất thoải mái, cũng rất thỏa mãn lòng hư vinh của cô. Nếu là trước kia, cô sẽ mặc kệ là ai đưa, có là được.
Nhưng bây giờ, cô lại không nghĩ vậy. Không thể nói rõ được, dù sao thì cũng không nghĩ như vậy.
Cô cũng nghĩ tới khả năng, trả xong cô sẽ hối hận. Nhưng nếu không trả, bây giờ cô sẽ hối hận. Cả trái tim của Trạc Sướng, không phải để cô đối xử như vậy.
Haiz, cô thở dài, còn nhớ lúc mình cầm lấy chìa khóa xa, vui vẻ chạy xuống gara, ấn mở, sau dó nhìn thấy chiếc xe đẹp đẽ này: màu sắc, kiểu dáng, tỉ lệ, ngay cả đèn xe và bánh xe cũng rất phù hợp với ước mơ của cô.
Cô vừa chạy vừa nhảy quay lại, nhảy vào lòng Trạc Sướng, vui vẻ hôn má cậu.
Phụ nữ chính là phụ nữ. Đừng hi vọng bọn họ có sức miễn dịch với những thứ sang quý tốt đẹp này.
Trạc Sướng không ở nhà. Nghe nói là đi Thái.
Điệp Ngữ tức giận. Lần đầu tiên cô chủ động tìm cậu, vậy mà cậu dám không có nhà.
Để xe vào gara.
Gara của tên nhóc Trạc Sướng kia chẳng khác gì hội triển lãm xe. Một chiếc lại một chiếc… Một người thì có nhiều xe như vậy để làm gì chứ!
Để trả xe, nhìn thấy đủ loại xe nổi tiếng xung quanh, cô lại thấy hối hận. Hối hận xong lại an ủi mình, một ngày nào đó cô sẽ mua được một chiếc cho mình.
Trả xe xong, thì đi dạo quanh phố ăn vặt, mua một bát chè đậu đỏ mát lạnh, một chén mực viên, mấy cái sủi cảo, bánh dày, kem cốc, coi như làm cơm tối.
Cô thấy rất vui vẻ, cảm thấy hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong đời.
Tâm trạng vui vẻ này vẫn kéo dài đến khi cô về nhà.
Vừa mở cửa ra, thì thấy Cung Phát Thần ngồi trên sofa, nhàm chán chuyển kênh trên TV, thấy cô về thì nhếch môi cười, “Về rồi à.”
Câu trần thuật.
Điệp Ngữ lùi lại, nhìn số nhà, lại đi vào, nhìn chìa khóa trong tay mình, “Cung tổng, là tôi đi nhầm, hay là anh đi nhầm?”
Cung Phát Thần bật cười.
Điệp Ngữ để đồ ăn lên bàn, nhìn Cung Phát Thần đang cười, thì tức tối, “Bảo vệ chỗ này bị làm sao thể? Sao có thể tùy tiện cho người lạ vào.”
Cung Phát Thần vẫn cười, nhìn cô như đang xem xiếc.
Anh ta luôn nhìn cô rồi cười như vậy, nhìn cô quát, mắng, khóc, cười, giống như xem hài kịch, giống như Phật Tổ Như Lai nhìn con khỉ họ Tôn. Mặc kệ cô, dù sao cô có thể làm gì được?
Điệp Ngữ cầm lấy điện thoại, định gọi cho bảo vệ, thì Cung Phát Thần đã đứng dậy, giơ cánh tay dài ra, cầm lấy điện thoại của cô, rồi nhân tiện cầm luôn tay cô, “Tôi bấm chuông, Dương tiểu thư ra mở cửa, cô ấy định ra ngoài. Tôi hỏi tôi có thể ở đây chờ em không, cô ấy bảo được. Chỉ có vậy thôi.”
Điệp Ngữ rút tay mình ra, giấu ra sau lưng theo bản năng, ánh mắt lạnh nhạt. Cô về phòng thay quần áo.
Cung Phát Thần nhìn bộ dạng đề phòng của cô, thì bật cười.
Điệp Ngữ thay một chiếc áo phông rộng rãi. Cô không nhớ mình mua cái áo rộng như vậy từ khi nào. Đến khi cô đi ra ngoài, mới nhớ ra đây là của Trạc Sướng.
Trong lòng đột nhiên có chút cảm xúc kỳ quái.
Cô mặc áo của tình nhân nhỏ, rồi ngồi nói chuyện với tình nhân cũ trong phòng khách.
Điệp Ngữ bĩu môi, cảm thấy quỷ dị.
Sau đó cô ngồi trên sofa, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Cung Phát Thần ngồi bên cạnh cô, vắt chéo chân, nhìn cô ăn.
Trên TV đang chiếu trận đấu NBA, Điệp Ngữ ngồi xem không chớp mắt.
Một lát sau, Cung Phát Thần cầm lấy điều khiển TV, tắt TV đi.
Điệp Ngữ không nói gì, không xem thì thôi, cô ăn tiếp. Cô ăn nhiều đến mức dạ dày không thoải mái, hơi buồn nôn.
“Xuất bản rồi, thì em định làm gì?” Cung Phát Thần nói.
“Không định làm gì hết.” Điệp Ngữ vừa ăn vừa nói, “Cuộc sống của tôi rất nhàn hạ, không có chí hướng gì cả, đi bước nao xem bước đó, không có kế hoạch gì.”
Cung Phát Thần sờ cằm, “Nếu không tôi mua lại Thiên Phượng, rồi em tới quản lý giúp tôi?”
Điệp Ngữ quay đầu lại, nhìn anh ta.
Cung Phát Thần cười, “Cô nhóc cuối cùng cũng chịu nhìn tôi rồi.”
Cô nhóc.
Cô nhóc.
Ngón tay Điệp Ngữ nhéo đùi mình, làm khớp ngón tay trắng bệch, “Cảm ơn anh đã coi trọng, nhưng tôi không có năng lực xử lý công ty đó. Tôi chỉ biết chụp ảnh mà thôi.” Giọng cô lạnh nhạt, nhưng vẻ mặt thì lại không hề bình tĩnh.
“Tôi nói thật đó. Trong tay tôi đã có “Thượng Ảnh” rồi, mua lại “Thiên Phượng” cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Em có thể cân nhắc…”
“Cung Phát Thần!” Cô rốt cuộc không nhịn nổi nữa, gào lên, hốc mắt cũng đỏ bừng, “Rốt cuộc anh muốn cái gì!”
“Tôi đang nói chuyện với em mà. Nói tử tế thì là chiêu mộ người có tài, nói không tốt thì là đào góc tường của người khác. Loại nhà xuất bản nhỏ như Ốc Đảo thì có bao nhiêu cơ hội …”
Điệp Ngữ lau nước mắt, Cung Phát Thần không nói gì nữa.
Anh ta tới đây chắc chắn không phải chỉ để nói cái này.
“Cung tổng, có phải đùa giỡn tôi rất vui không?”Điệp Ngữ không thèm lau nước mắt nữa, giọng nói nhàn nhạt, bị thương, “Anh muốn làm gì cứ việc nói thẳng đi. Tôi không giống anh, tôi không chịu nổi lúc nóng lúc lạnh như vậy. Anh cứ thoải mái ra đi, còn tôi lại phải chờ ở đó.” Cô cười rộ lên, “Nhiều năm như vậy, anh chưa chán nhưng tôi thì chán ngấy rồi.”
Cung Phát Thần không biết nên nói gì.
Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại mới thấy trò chơi của anh ta có chút quá đáng, có cô gái nào sẽ đồng ý dâng cả trái tim ra cho anh ta tổn thương chứ? Ngay cả hôn nhân anh ta cũng mang ra chơi được, thật sự là không có gì để giải thích cho mình cả. Bây giờ anh ta sao có thể nói chữ “Yêu” này nữa? Ngay cả thượng đế nhân từ nhất cũng sẽ không tin anh ta.
Cung Phát Thần ngồi đó, nhìn cô.
Điệp Ngữ dừng khóc, nhìn anh ta, “Là tôi không đủ kiên cường. Xin lỗi, không thể trông giữ trái tim anh cho đến phút cuối được.”
Những lời này giống như một thanh kiếm ấm áp, đâm thẳng vào tim anh ta.
Đây không phải sự oán trách và phẫn hận mà anh ta mong đợi.
Anh ta cảm thấy chật vật vì bị nhìn thấu.
Nụ cười trên mặt cứng đờ, cuối cùng anh ta cảm thấy thẹn quá hóa giận.
Đúng vậy, anh ta xuất hiện sau ba tháng biến mất, lái xe đến trường cô đón cô, thì lại trông thấy cô và một anh chàng tay trong tay đi ra cổng. Cô chạy rất nhanh, trên mặt đều là nụ cười, chạy ra khỏi trường, thậm chí còn không nhìn thấy anh ta đang chờ đợi.
Anh ta trở lại, là muốn nói cho cô biết, anh ta có vẻ đã yêu cô.
Kết quả cô gái nhỏ của anh ta lại không thèm nhìn anh ta.
Cảm thấy thất vọng, chua xót. Nhưng chắc chắn anh ta có thể có được cô lần nữa. Anh ta vẫn luôn tự tin với phụ nữ. Anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô, giữa bọn họ đã có bốn năm dây dưa, những thứ này, ai có thể bỏ qua chứ?
Cô chỉ là giống như lúc trước, học anh ta đi chơi mà thôi.
Kết quả anh ta lại đánh giá thấp Cố Hải Sinh.
Một cậu sinh viên ưu tú chói mắt như vậy, sao có thể yêu Điệp Ngữ được. Theo tính cách của Điệp Ngữ, cô sẽ không che giấu quá khứ của mình.
Anh ta vẫn yên lặng chờ đợi. Cô gái nhỏ của anh ta chỉ tạm thời lạc đường mà thôi. Bốn năm của bọn họ, làm sao có thể bại bởi một thằng nhóc con chứ?
Đúng như anh ta đoán trước, tình cảm của Điệp Ngữ đối với Cố Hải Sinh không thể sánh nổi với anh ta.
Anh ta rất hài lòng, cho rằng chỉ cần đợi là được. Vì vậy lại tiếp tục đi con đường của mình, ngẫu nhiên mới đi tìm cô, tìm kiếm sự ôn tồn ngắn ngủi.
Nắm “Thượng Ảnh” trong tay, sau đó tìm được người kia (mối tình đầu). Vừa chèo chống sự nghiệp, vừa lợi dụng thủ đoạn tra tấn gia đình người kia. Cái gọi là nhà giàu, chính là loại không chịu nổi một đòn.
Khi anh ta dần phát hiện ra, anh ta không thể nào thoải mái tha thứ cho sự rong chơi của Điệp Ngữ nữa, anh ta định nói cho cô biết, có thể anh ta đã yêu cô thật rồi.
Sao lúc trước anh ta lại cho phép cô ra ngoài tìm kiếm tình yêu mới nhỉ?
Anh ta đã đi bao nhiêu con đường, lưu lạc bao lâu rồi, mới ngẫu nhiên phát hiện bóng hình nho nhỏ giữa biển rộng này, để đạt tình cảm của mình lên đó. Tình cảm của anh ta quá yếu ớt, cần một linh hồn thuần khiết đến che chở.
Anh ta tìm thấy cô, lại tra tấn cô. Đúng vậy, không thể tin tưởng đối phương, cũng không thể tin tưởng chính mình.
Bây giờ lại cảm thấy có một số việc đã không nằm trong sự khống chế của mình nữa. Cho tới tận bây giờ, anh ta chưa từng sợ Điệp Ngữ yêu người khác. Anh ra cho rằng cô sẽ luôn trở về. Giống như anh vậy, cho dù có đi xa đến đâu, cho dù đã kết hôn, cuối cùng cũng sẽ trở lại bên cạnh cô. Cho dù không thể cho cô tình yêu thì anh ta cũng sẽ trở về.
Anh ta đang phân vân.
Cố Hải Sinh đột nhiên chết.
Anh ta cho rằng ngay cả ông trời cũng đang giúp anh ta.
Không ngờ rằng, Cố Hải Sinh dùng cái chết của mình, tạo thành một vực sâu thăm thẳm, ngăn cản Điệp Ngữ trở về bên cạnh anh ta.
Trong hai năm nay, Điệp Ngữ đau khổ, sa đọa, tự sát, đày đọa bản thân. Anh ta không biết vì sao cô lại đau khổ như vậy: Vì không thể yêu Cố Hải Sinh, hay là vì đã yêu Cố Hải Sinh?
Anh ta mặc cô chơi đùa. Cô cũng không cho anh ta cơ hội tiếp cận nữa.
Đương nhiên anh ta cũng có chuyện phải làm. Phải tiếp tục leo lên trên, phải thu hoạch thành công lớn hơn. Vợ anh ta bị tai nạn chết, anh ta không có chút áy náy nào. Trò chơi cũng chỉ là trò chơi thôi.
Hai năm sau, anh ta đã chuẩn bị xong.
Điệp Ngữ cũng xuất hiện.
Anh ta muốn nói cho cô, đến giờ cô về nhà rồi, cô nền về bên cạnh anh ta.
Vì thế anh ta lại kết hôn lần nữa. Anh ta chờ cô đến phá đám.
Kết quả, cô không xuất hiện.
Hôn nhân chả có liên quan gì đến tình yêu.
Anh ta cần cuộc hôn nhân này. Cũng cần Chu Điệp Ngữ.
Đúng vậy. Cô nên giải thích rõ ràng. Nếu ngay từ đầu đã yêu anh ta sâu đậm, thì phải yêu đến cuối cùng chứ. Nếu đã bao dung anh ta từ đầu, thì nên bao dung tất cả. Sao cô có thể bỏ dở nửa chừng như vậy? Khi mà anh ta đã bắt đầu dùng chân tình đối đãi cô, sao cô có thể thu trái tim về như vậy?
Sao anh ta có thể cho phép việc như vậy xảy ra chứ?
Cô nhóc không biết gì cả này!
Tâm tư Cung Phát Thần thay đổi trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ cười, đi tới hôn lên nước mắt cô.
“Điệp Ngữ, vĩnh viễn cũng không cần xin lỗi tôi.”
Nếu anh ta còn tiếp tục hôn nữa, Điệp Ngữ không biết mình có thể chống cự nữa không.
Cung Phát Thần là bệnh của cô, cũng là thuốc của cô. Là uy hiếp của cô, cũng là sự tổn thương của cô.
Quả nhiên Cung Phát Thần tiếp tục hôn. Điệp Ngữ đang hoảng loạn thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô nhảy xuống khỏi sofa, đi chân không ra mở cửa.
Khi đó cô không thể nghĩ ngợi gì, chỉ muốn thoát khỏi hoàn cảnh nát bét này. Vì vậy nghe thấy chuông cửa liền đi mở cửa theo phản xạ.
Sau đó cô hoảng sợ trợn mắt.
Lần này người đứng ngoài cửa là Trạc Sướng.
Cậu mở to đôi mắt đen láy, tròn tròn nhìn cô, cười, “Điệp Ngữ, tôi về rồi.”
– Hết chương 17 –