TÌNH YÊU CÙNG TÊN

“A, thật là thoải mái, nghỉ hè là tốt nhất.” Tiêu Vũ thoải mái, ưỡn người thư giãn toàn thân mình.

“Cậu đó, sao mà giống mèo con thế hả.” Thạch Tiểu Tiểu, bạn thân của Tiêu Vũ cũng chính là bạn cùng bàn hồi sơ trung, chính là cô gái đã nói anh bạn mới đến cùng tên với Tiêu Vũ, cất tiếng nói.

“Ha ha, mèo rất tốt mà, thân hình mềm mại, bộ lông mượt mà.” Tiêu Vũ ôm lấy Tiểu Béo nhà mình (một con mèo Ba Tư mập mạp), dùng mặt cọ cọ lên nó.

“Meo ~~”

“Ngoan, Tiểu Béo.” Một mình Tiêu Vũ chơi đùa vui vẻ với bé mèo.

“À, Tiểu Vũ, cậu định học trường trung học kia sao?” Trầm mặc hồi lâu, Tiểu Tiểu đột nhiên đặt câu hỏi.

“Đương nhiên, thư thông báo cũng gửi rồi.” Tiêu Vũ tiếp tục chơi đùa với mèo, tỏ vẻ vô vị nói.

“Nhưng mà ——” Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.

“Không có nhưng mà, Tiểu Tiểu, trường đó là sự lựa chọn tốt nhất của tớ.”

“Chỉ cần không có cậu ta, trường nào cũng là sự lựa chọn tốt nhất của cậu.” Tiểu Tiểu nhỏ giọng than thở.

“Cậu một mình ở đằng kia than thở gì đó?”

“Không, không có gì, cậu tới đó rồi phải nhớ tớ đấy.”

“Làm ơn đi, chỉ là thành phố lân cận mà thôi, chẳng phải sinh ly tử biệt.” Đối với cô bạn thân đa sầu đa cảm, Tiêu Vũ nhịn không được mà đảo mắt khinh thường.

“Đúng vậy, không phải sinh ly tử biệt.”

Kỳ nghỉ hè thoải mái sắp kết thúc, Tiêu Vũ đang ở trong phòng chuẩn bị cho việc nhập học, đột nhiên bị bố mẹ cô gọi đi.

“Bố mẹ gọi con —— sao cậu lại tới đây.” Tiêu Vũ không hiểu tình hình, khi nhìn thấy người ngồi trên sofa trong phòng khách, sắc mặt cô chợt thay đổi.

“Tiểu Vũ, sao con không biết lễ phép hả.”

“Tsk.”

“Tiểu Vũ ——”

“Không sao ạ, chú dì, hôm nay cháu tới là muốn gọi Tiểu Vũ cùng cháu ra ngoài.” Cậu thiếu niên tuấn tú ngồi trên sofa lịch thiệp mở miệng.

“Hả?”

Chờ đến khi Tiêu Vũ phản ứng lại thì cô đã bị bố mẹ của mình đẩy ra ngoài cửa, hai ông bà còn mang theo nụ cười tươi tắn nói: “Mau đi đi, Tiểu Vũ à, phải đưa Tiểu Vũ nhà chúng ta nguyên vẹn trở về nhé.”

“Vâng ạ, chú dì cứ yên tâm.” Tiêu Vũ thuận thế ôm lấy Tiêu Vũ đứng không vững vào lòng, anh cười sáng lạn.

“Bố —— mẹ ——” Tiêu Vũ trơ mắt nhìn cửa chính nhà mình đóng lại, cô khóc không ra nước mắt.

“Tiêu Vũ, cậu hãy ngoan ngoãn theo tớ đi.” Tiêu Vũ cười thần bí, ra vẻ trêu chọc con gái nhà lành.

“Cậu ——”

“Được rồi, được rồi, không giỡn với cậu nữa, cùng tớ đến một chỗ nhé.”

Cậu thiếu niên rất tự nhiên nắm tay cô thiếu nữ, đối với sự kháng cự của cô, anh không để ý lắm, chỉ khăng khăng nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia đi dọc theo ngã tư đường.

“Này, chúng ta đi đâu thế?” Sau khi đi qua mấy con phố, cô rốt cuộc nhịn không được mà hỏi, anh quay đầu nhìn thấy cô đang có chút hoang mang, anh không nói lời nào, tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước.

Tà dương dần dần nhuộm đỏ nửa bầu trời, sáng rực như ngọn lửa.

Bóng dáng của hai người càng kéo càng dài…

“À, nơi này là…”

Khi anh rốt cuộc dừng bước, cô ngạc nhiên phát hiện bọn họ lại vòng trở về chỗ này, chỗ này không phải là…

“Là chỗ chúng ta chơi đùa hồi trước, dạo qua một vòng mới nhớ tới chỗ này.” Anh nhìn vẻ mặt ngẩn ra của cô mà nói.

“Ơ?” Cô cảm thấy có chuyện gì đó trong lời nói của anh, cô nhìn một bên mặt tuấn tú của anh dưới nắng chiều mà không biết trả lời thế nào.

Khoảnh khắc hai người trầm mặc đột nhiên bao phủ bầu không khí.

Hồi lâu sau, lâu đến mức cô nghĩ rằng anh không nói gì nữa, anh lại thốt ra lời khiến cô kinh ngạc.

“Tớ phải đi rồi.”

“Cái gì? Phải đi? Cậu?” Đối với tin tức đột ngột này, cô không biết làm sao.

“Ừ, sắp đi rồi, cho nên cậu không cần đến trường kia học.” Anh thản nhiên nói, không nghe ra cảm xúc gì.

“Tại sao?” Phải đi…

“Cậu còn nhớ hồi bé chúng ta chơi ở đây không?” Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ là nắm tay cô đến một chiếc xích đu trong công viên nhỏ này.

“Huh?” Kinh ngạc nhất thời còn chưa khôi phục, cô để anh tùy ý kéo mình đến cạnh xích đu.

“Còn nhớ có một lần tớ đẩy cậu ngồi trên xích đu, cậu khóc đến nỗi trời long đất lở.” Anh vuốt ve chiếc xích đu kia, rơi vào bên trong hồi ức.

“Cậu còn mặt mũi để nói hả, nếu không tại cậu thì cái váy mà tôi thích nhất sẽ không bị rách.” Vừa nghe anh nhắc tới chuyện năm đó, cô liền quên mất rối rắm ban đầu trong lòng, ngược lại phóng thích nỗi oán hận của năm đó.

“Ha ha.”

“Này?” Cô thật sự không hiểu rõ hành động hôm nay của người trước mắt, không khỏi có chút mất tự nhiên.

“Lại đây, ngồi lên đi.”

“Hả?”

“Đừng lề mề nữa, lên đây.”

“Ờ.” Mặc dù trong lòng cô còn kinh ngạc nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên xích đu, anh nắm lấy dây thừng nhẹ nhàng đong đưa.

Trông thấy xích đu càng đong đưa càng cao, tâm trạng của cô rất tốt như là được bay lên.

Tiếng cười khúc khích của cô quanh quẩn trên bầu trời tại công viên, theo tâm tình hưng phấn của cô, khóe miệng anh cũng giương lên.

Khi nắng chiều thu về tia sáng cuối cùng ở nhân gian, anh nắm tay cô chầm chậm đi về.

Kiến trúc gọi là “nhà” dần dần xuất hiện trước mắt, cô cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình hơi ẩm ướt, cô dừng bước chân, nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của anh.

“Cậu ——”

“Cậu đừng nói, hãy nghe tớ nói,” anh đột nhiên mở miệng, ngữ khí nghiêm trọng khiến người ta không thể xem nhẹ, “Tớ luôn biết cậu ghét tớ, đừng giải thích, tớ hiểu. Lúc chào đời, chúng ta ở sát vách, không ngờ sau khi xuất viện thế mà vẫn ở sát vách, mười mấy năm sau chúng ta vẫn cùng trường cùng lớp, giữa chúng ta vừa quen thuộc lại xa lạ, bởi vì tên chúng ta đồng âm nên khiến cậu và tớ gặp nhiều phiền toái, tớ hiểu được sự trốn tránh của cậu. Sự nghiệp của ba tớ phải chuyển sang thành phố khác, cho nên sau này cậu không còn phiền não nữa rồi, tớ sẽ biến khỏi cuộc sống của cậu, cậu có thể có được cuộc sống mà cậu luôn mong muốn.”

Âm thanh của anh có sự run rẩy khó mà phát hiện, nhưng anh vẫn cố gắng nói hết những lời trong lòng. Lưỡng lự một lúc, anh chậm rãi vươn tay phủ lên mặt cô, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ tại khóe mắt.

Tớ cho phép cậu chạy trốn lần cuối cùng.

Lần sau, lần sau, lần sau tớ…

Tiêu Vũ đi rồi, Tiêu Vũ không đưa tiễn, bản thân cô cũng không biết tại sao mình không đi, bởi vì việc này cô còn được bố mẹ nhắc nhở từ sáng sớm.

Cô nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn chiếc ô tô chở anh dần dần đi xa, cô không nghĩ ra vì sao mình không vui nổi, anh đi rồi, sẽ không còn ai quấy rầy cuộc sống của cô, tại sao, tại sao…

Cuối cùng, Tiêu Vũ không đến ngôi trường cao trung tại thành phố lân cận, mà quay lại một trường cao trung ở thành phố mình, ngôi trường không có anh…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi