TÌNH YÊU CÙNG TÊN

Á ——”

Sau tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều chạy đến trước phông cảnh đột nhiên sập xuống, luống cuống tay chân kéo học trưởng bị đè bên dưới ra ngoài.

“Học trưởng, học trưởng, anh có sao không?”

“À, đừng lo, chỉ là chân hình như bị đè trúng thôi.”

“Mau đưa học trưởng đến phòng y tế.

“Đúng rồi.”

Vị học trưởng kia bởi vì gãy xương chân nhẹ mà rút khỏi buổi diễn, vai diễn Romeo bắt buộc phải chọn người mới.

Sau khi trải qua một cuộc lựa chọn, Romeo mới cuối cùng ra mắt mọi người.

“Hi, chào mọi người, tôi là Tiêu Vũ thay thế học trưởng diễn vai Romeo, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Khóe môi giương lên nụ cười khiến người ta mất hồn, đồng chí Tiêu Vũ nhận được không ít sự tán thành.

“A —— đẹp trai quá!”

Trong tiếng thét chói tai Tiêu Vũ hoàn toàn ngây người, tại sao tên này xuất hiện tại đây, cậu ta không phải là thành viên mà.

“Tiêu Vũ, cậu ấy là diễn viên giỏi nhất trong câu lạc lạc bộ kịch nói hồi học cao trung, là anh đặc biệt mời cậu ấy đến.” Một âm thanh đột nhiên truyền đến từ phía sau Tiêu Vũ, giải đáp thắc mắc của cô.

“Ơ, hội trưởng? Anh làm sao quen biết cậu ta.”

“Ha ha, cậu ấy là đàn em của tôi hồi cao trung.”

Cao trung, phải không? Đúng vậy, thời cao trung của anh là một khoảng trống đối với cô.

“Được rồi, bắt đầu tập luyện đi, thời gian không nhiều lắm, chúng ta phải nắm chặt.” Không để ý vẻ mặt cô đơn của Tiêu Vũ, hội trưởng tuyên bố bắt đầu tập luyện.

“Tiểu Vũ, em chuyên tâm một chút.”

“A? Vâng, em xin lỗi.”

Nhìn thấy chàng thiếu niên trước mắt thay đổi rất nhiều, Tiêu Vũ chợt cảm thấy rất xa lạ, khoảng trống của ba năm kia thật sự không thể lấp vào ư?

“Tiểu Vũ, cậu suy nghĩ gì đó?”

“Không —— cậu tới gần tôi làm gì.” Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mắt mình, Tiêu Vũ tỏ vẻ chán ghét nói.

“Ha ha, Tiểu Vũ, có phải tớ rất đẹp trai không?”

“Đẹp trai.” Cô giống như bị mê hoặc mà trả lời, nhưng sau đó tỉnh táo ngay lập tức, sửa lại lời nói, “Đẹp trai cái đầu cậu.”

“Tớ biết tớ rất đẹp trai mà.” Tiêu Vũ cười vô lại.

“Cậu ——”

“Tớ thế nào, Tiểu Vũ thân yêu.”

“Cậu —— vô liêm sỉ.”

“Ha ha ——” Nhìn thấy một bóng dáng nào đó chạy trối chết, Tiêu Vũ nhịn không được cười to.

“Tính cách của cậu vẫn tinh quái như vậy, học đệ.” Một bàn tay đặt lên vai Tiêu Vũ, đàn anh hội trưởng trêu chọc nói.

“Lần này cảm ơn học trưởng.”

“Nếu diễn tệ, coi tôi trừng trị cậu thế nào.”

“Em biết mà.”

“Ha ha ——”



“Tiểu Tiểu, dạo này cậu hơi lạ đấy.”

“Tớ, có sao?”

“Có.”

“Cậu nhạy cảm quá rồi.”

“Thế ư?” Tiêu Vũ hơi ngờ vực nhìn chằm chằm khuôn mặt mất tự nhiên của Tiểu Tiểu, cô không tin.

“Được rồi, tớ không sao, cậu nên lo lắng diễn xuất của cậu đi, đừng quên, ngày mai biểu diễn chính thức đó.”

“Ờ, nhưng Tiểu Tiểu à, nếu cậu có việc nhất định phải nói với tớ đấy.”

“Được rồi, được rồi, đi ngủ sớm đi.”

“Ờ.”



Lúc này câu lạc bộ kịch nói đang tập diễn màn thứ hai, Juliet muốn nói rõ thân phận của mình với Romeo nhưng bị quấy rầy bởi sự xuất hiện của anh họ Romeo.

Romeo: bạn thân mến, cậu mời tôi đến đây có chuyện muốn nói với tôi sao?

Juliet: Romeo thân mến, khuya như vậy gọi anh ra đây cũng là phương sách cuối cùng.

Romeo: Lorita thân mến (tên giả của Juliet), cậu cho rằng tôi sẽ để ý sao?

Juliet: à, đương nhiên là không, bạn của tôi.

Romeo: thế thì cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?

Juliet: tôi ——

Paris: a, nhìn xem ai đây, không phải là em họ thân mến của ta đây sao, mèo con đáng yêu này là bạn của cậu ư?

Romeo: anh họ thân mến, đây là Lorita bạn của em. Lorita, đây là anh họ của tôi —— nam tước Paris.

Juliet: chào buổi tối, nam tước.

Paris: chào buổi tối, ta đã làm phiền hai người sao?

Juliet: không, không, không có việc gì, tôi xin cáo từ trước, chúc ngài ngủ ngon.

(Paris gật đầu tỏ ý, Romeo trầm tư nhìn Juliet bỏ đi…)

“Tốt, dừng.” Hội trưởng đảm nhiệm chức đạo diễn la to, mọi người đều tìm chỗ nghỉ ngơi.

“Này, nước.” Một bàn tay vươn tới, trong tay còn có một chai nước khoáng.

Tiêu Vũ ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Tiêu Vũ, sững sờ một lúc cô vươn tay cầm lấy chai nước.

Tiêu Vũ lau mồi hôi trên mặt rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Vũ, hai tay chống ra sau người, ngửa mặt nhìn lên trên, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không.

Giọt nước trong suốt dọc theo sợi tóc mềm mại của anh rơi xuống.



Buổi diễn tập chuẩn bị tỉ mỉ cuối cùng được trình diễn.

Khi Romeo và Juliet cùng tự tử, buổi diễn tuyên bố kết thúc.

Sau khi lên sân khấu chào cảm ơn, Tiểu Tiểu lập tức phát hiện Tiêu Vũ khác thường.

“Tiểu Vũ, mặt cậu sao đỏ thế?”

“Không có gì, tớ ra ngoài hít thở không khí đây.”

Nhìn thấy Tiêu Vũ hồn vía lên mây đi ra ngoài, Tiểu Tiểu lập tức chuyển sang người nào đó đang cười thần bí để hỏi tội: “Rốt cuộc cậu đã làm gì với Tiểu Vũ hả?”

“Trước công chúng, cậu nói xem tôi có thể làm được gì.”

“Ai biết được, cái đồ khoác da sói như cậu có thể làm gì tốt chứ.”

“Ha ha, người hiểu tôi cũng chỉ có Tiểu Tiểu.”

“Thôi đi, sau này tôi giao cô ấy cho cậu, nhiệm vụ đã hoàn thành tôi cũng nên rút lui.”

“Mấy năm nay cảm ơn cậu đã chăm sóc cô ấy.” Người nào đó đột nhiên đứng đắn khiến Tiểu Tiểu hoảng sợ.

“Cậu, không bị sốt đến hồ đồ rồi chứ.”

Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, được.

“Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy Lâm Phong.”

“Cái gì, ở đâu?” Tiểu Tiểu lập tức như chim sợ cành cong nhìn xung quanh, cô dùng tốc độ nhanh nhất thay trang phục —— chạy trốn.

Ha ha, xem ra hành động của tên kia cũng mau lẹ ghê.



Tiêu Vũ ôm hai má đỏ bừng ngồi xổm dưới tàng cây, có cảm giác như nằm mơ.

Vừa rồi, ngay lúc cô ôm Romeo tự tử, cô nghe được một câu, một câu rất nhỏ nhẹ nhưng gõ mạnh vào trái tim cô.

Có phải cô nghe lầm không, nhưng mà rõ ràng như vậy.

Cô đang nằm mơ chăng, nhưng mà rõ ràng là ban ngày, ai lại nằm mơ chứ.

Cô, haiz, lòng dạ cô rối bời, câu “Tớ thích cậu” là thật hay giả?

“Biết cậu trốn ở đây mà.” Âm thanh quen thuộc khiến Tiêu Vũ lập tức đứng lên chuẩn bị chạy trốn, nhưng lại bị giam cầm trong lồng ngực rộng lớn.

“Cậu còn muốn chạy trốn tới khi nào?” Hơi nóng phảng phất bên tai, lỗ tai cô trở nên đỏ rần.

“Cậu ——”

“Lời tớ nói là thật.”

“Thật sao?”

“Thật sự, Juliet của tớ.”

“Cậu —— cậu bắt nạt tớ.”

“Tớ không có.”

“Cậu có, cậu luôn luôn bắt nạt tớ, ngay cả tên cậu cũng bắt nạt tớ.”

“Tớ đâu có.”

“Cậu có mà, bởi vì cùng tên với cậu tớ đã chịu không ít uất ức, mỗi lần khi gọi tên, tớ không biết gọi cậu hay là gọi tớ, tớ ghét bị người ta so sánh với cậu, tớ ghét cậu, tớ ghét cậu.”

“Được được được, tớ biết, cậu ghét tớ, đừng khóc được không.”

“Tại sao cậu phải đi, bỏ lại tớ một mình.”

“Bởi vì tớ muốn cho cậu biết, cậu chỉ thuộc về tớ, tớ và cậu ngay từ đầu tình yêu của chúng mình đã được định trước, mặc dù xoay chuyển bao nhiêu vòng, cuối cùng cậu vẫn sẽ trở về trong lòng tớ.”

“Tớ không thuộc về cậu.”

“Phải, tớ hiểu, là tớ thuộc về cậu, được chưa.”

“…Cậu là của tớ, ngay từ đầu đã là của tớ…”

“Phải, tên chúng mình chính là sợi tơ hồng cột chặt chúng mình vào nhau, cậu và tớ không ai có thể trốn thoát.”-Hết-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi