TÌNH YÊU ĐẸP NHẤT

EDITOR: HANNAH

Thịnh Giang Bắc nhẹ nhàng nói: “Vậy thì coi là mèo của hai chúng ta đi, chúng ta cùng nhau nuôi.”

*****

Trong suốt quá trình đó, chú mèo Ragdoll kia đều rất ngoan, bị Tô An An bế ra từ cái lồng sắt ban đầu chuyển sang một cái lồng sắt mới cũng không náo loạn, chỉ dùng đôi mắt màu xanh lành lạnh và sâu thẩm nhìn cô chằm chằm, vừa trẻ con vừa ngây ngô. Tô An An vuốt ve người nó trấn an, lông trên người chú mèo mềm mại như một món đồ chơi.

Tô An An muốn ngất đi vì sự đáng yêu này, cô cầm theo chiếc lồng sắt đang nhốt chú mèo Ragdoll bên trong, không kìm được mà nói: “Làm thế nào bây giờ, cháu rất thích nó nhưng mà không có cách nào ở cạnh nó mỗi ngày được.”

Thịnh Giang Bắc đi đằng trước, vóc người cao lớn, nghe thế liền quay đầu nhìn cô, đáp: “Nếu cô nhóc muốn gặp nó thì có thể tới chỗ tôi lúc nào cũng được.”

Tô An An ngẩng đầu, nét mặt vừa bất ngờ vừa vui vẻ: “Thật thế ạ?”

Biểu cảm này của cô đã thành công lấy lòng người nào đó, ngay cả con mèo có liên đới kia cũng trở nên ưa nhìn hơn nhiều. Nuôi một con mèo cũng không phải hoàn toàn vô dụng nhỉ, Thịnh Giang Bắc miên man suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện ra bản thân đang từ từ đắm chìm, đang từ từ đặt cô nhóc đằng sau kia vào cảnh “người cho ta nhận”, “người tình ta nguyện”.

Anh chưa bao giờ thích tiếp xúc với mấy thứ sinh vật lông xù, là không thích đến mức độ ghét, thế nhưng cô lại khiến anh dễ dàng tự phá vỡ giới hạn của bản thân.

Suy nghĩ suốt dọc đường, hai người đã trở về khách sạn. Khách sạn có phòng chuyên giữ thú cưng, Tô An An đặt con mèo vào bên trong, sờ sờ đầu nó thêm mấy cái rồi mới lưu luyến rời đi.

Cô quay lên tầng thay đổi quần áo, khi xong xuôi đã là 7 giờ. Các thành viên trong đoàn đã chờ ở tầng dưới, người Nhật Bản cực kỳ chú trọng lễ phép, một hàng sáu người đứng trong sảnh khách sạn chờ đợi, trong suốt cuộc trò chuyện họ đều hạ thấp âm lượng, gần như không thể nghe được.

Tô An An tới thăm hỏi vài câu, vừa nhân lúc trò chuyện với mọi người vừa chờ đợi Thịnh Giang Bắc.

Cô đang nói với bọn họ về những điểm đến ngày hôm nay cùng mấy nhà hàng nổi tiếng. Khi nói chuyện nét mặt cô tươi tắn, đôi mắt xinh đẹp cong cong như vầng trăng non, ngón tay làm động tác miêu tả rất đáng yêu, cả đoàn toàn nam thanh niên đều tập trung nhìn cô chăm chú, âm thầm muốn xin số điện thoại.

Bỗng nhiên, một cô gái xinh đẹp vóc dáng cao gầy, nóng bỏng trong đoàn chỉ về đằng xa, dùng tiếng Nhật nói với vẻ phấn khích: “Mau nhìn kìa, phía bên kia có người đàn ông Trung Quốc đẹp trai quá đi, đẹp thật đấy.”

Mọi người bị lời nói của cô gái hấp dẫn sự chú ý, đồng loạt quay đầu về phía đó, thấy cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo vải dệt màu khói đang thong dong bước ra từ chỗ rẽ. Người kia sống mũi cao thẳng, khuôn mặt sắc nét, góc cạnh, dưới cằm có đường chẻ nhàn nhạt, mái tóc đen nhánh được cắt ngắn. Trông anh có vẻ tinh thần rất tốt, đôi mắt đen láy như mực đang nhìn quanh sảnh khách sạn, hình như anh đang tìm ai đó.

Khi ánh mắt anh hướng về một điểm, khuôn mặt lạnh lùng trở nên ấm áp hơn một chút, khóe miệng nở nụ cười, cất bước đi tới.

“Ấy, ấy, ấy, anh ấy đang đi tới đây, đang đi về phía này đấy.” Cô gái xinh đẹp liên tục kêu lên. Tô An An đứng sau lưng cô ấy, cách một đầu người bắt gặp ánh mắt Thịnh Giang Bắc đang nhìn mình, lặng lẽ mỉm cười. Bên tai cô vẫn vang lên tiếng reo có phần khoa trương của cô gái Nhật Bản: “Mọi người nhìn xem, anh ấy đang đi về phía này, càng nhìn càng thấy có phong thái. Tôi rất thích kiểu đàn ông như thế này, tao nhã lịch lãm.”

Cô gái vẫn lẩm bẩm cho đến khi Thịnh Giang Bắc thực sự đi tới đứng trước mặt mình, cô ấy đã thành ra ngây dại, tay chân luống cuống vuốt tóc, nói: “Xin chào…”

Thịnh Giang Bắc không hiểu tiếng Nhật, ánh mắt lướt qua những người dứng phía trước rồi nhìn thẳng vào Tô An An. Sau khi quan sát y phục trên người cô một vòng, anh nhíu mày với vẻ không hài lòng.

Hôm nay Tô An An mặc một chiếc quần váy, nếu chỉ liếc nhìn qua thì sẽ nghĩ chiếc váy này hơi ngắn, cảm giác như đi hai bước sẽ bị lộ nhưng thực ra đây là một cái quần, bất kể cô có nhảy nhót như thế nào thì cũng chẳng thể bị hớ hênh được. Có điều Thịnh Giang Bắc lại không nhận ra điều này, anh chỉ nhìn thấy cặp đùi thon dài, thẳng tắp của cô lộ ra bên ngoài, trắng đến phát sáng, rất dễ thu hút ánh mắt của người khác.

Tuy rằng tuổi anh có hơi lớn nhưng cũng không phải kiểu đàn ông có tư tưởng bảo thủ đến mức không chấp nhận được con gái mặc đồ lộ chân.

Nhưng mà… cái váy này ngắn quá đi.

Ánh mắt anh nóng rực tới mức Tô An An muốn lờ đi cũng khó. Tuy hôm nay cô cố ý mặc chiếc quần váy này nhưng bị anh nhìn chằm chằm như vậy vẫn có cảm giác như ý đổ nho nhỏ của mình bị phát giác.

Cô vội vàng chạy tới, thản nhiên, bình tĩnh mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn nhóm người trong mắt si mê chỉ còn trai đẹp, giới thiệu: “Đây là bạn của tôi ở vùng này, hôm nay cùng tôi dẫn mọi người đi thăm thành phố N.”

Cô vừa dứt lời, nhóm người mê trai kia đã phấn khích vỗ tay rào rào. Thịnh Giang Bắc không lường trước họ sẽ có phản ứng này, hơi ngây người một chút rồi hỏi Tô An An: “Cô nhóc nói cái gì thế?”

Tô An An đáp: “Không có gì, cháu chỉ bảo ngài vẫn còn độc thân thôi.”

Thịnh Giang Bắc nhếch miệng nhìn cô, hiển nhiên nụ cười nhàn nhạt đã cho thấy rằng anh biết cô đang bịa chuyện nhưng cũng không so đo. Anh cầm lấy balo trên lưng cô, vác lên vai mình, động tác thoải mái dứt khoát, sau đó sải bước đi trước.

Tô An An đuổi theo sau anh, lại bị cô gái vóc dáng cao ráo kia giữ chặt. Cô gái cúi đầu, áp sát lại gần, thì thầm bên tai hỏi Tô An An: “Người đàn ông kia có bạn gái chưa? Nếu chưa có, tôi sẽ theo đuổi anh ấy.”

Tô An An không chút do dự trả lời: “Có rồi.”

Cô gái tiếc nuối, nói với vẻ không cam lòng: “Bạn gái anh ấy có xinh đẹp không?”

Tô An An nhìn theo bóng Thịnh Giang Bắc đã đi xa, tâm trạng buông lỏng, tay chỉ vào mình, hỏi: “Cô thấy tôi thế nào?”

Cô gái Nhật Bản gật đầu, nói: “Cô rất xinh đẹp, rất đáng yêu.”

Tô An An hài lòng. Cô gái Nhật Bản vẻ mặt đờ ra rồi từ từ bình tĩnh lại, tránh sang một bên.

*****

Có Thịnh Giang Bắc ở đây, công việc của Tô An An nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô chỉ cần phụ trách trình bày, những việc khác đều giao lại cho Thịnh Giang Bắc, đặc biệt là khi Tô An An không phân rõ phương hướng, anh lại có thể chỉ rõ chính xác đường đi lối lại, khả năng nhận biết phương hướng tốt đến mức khiến Tô An An ghen tị.

Hành trình buổi sáng rất thuận lợi, buổi chiều bọn họ không đi nơi khác mà chỉ dẫn đoàn khách tới thẳng một cửa hàng bán trà. Người Nhật Bản muốn mua một ít trà Trung Quốc xem như đặc sản mang về làm quà. Tô An An không nghiên cứu về trà, cuối cùng trọng trách này đặt lên vai Thịnh Giang Bắc.

Anh cũng không chủ đích tìm tòi nghiên cứu, chỉ là mấy năm nay anh thường uống trà, dần dà cũng có chút hiểu biết.

Mà cửa tiệm trà có lịch sử lâu đời trước mặt đây chính do anh giới thiệu.

Phong cách bài trí cũng theo kiểu cổ kính, vì là cửa hàng trà nên vừa bước vào cửa đã thấy hương trà mang theo chút vị cổ xưa thoảng tới mũi. Nhóm người cùng đi về phía quầy hàng.

Thịnh Giang Bắc giới thiệu, Tô An An làm phiên dịch cho anh. Chỉ có mấy kiến thức dễ hiểu, Tô An An phiên dịch sơ lược, đoàn người cũng hiểu được đại khái.

Dần dần, Thịnh Giang Bắc hơi thất thần, toàn bộ sự chú ý của anh tập trung vào đôi môi đang không ngừng mấp máy phát âm tiếng Nhật của Tô An An.

Cô nói lưu loát mượt mà, phát âm rất thoải mái, gần như không nói lắp, trong lúc nói hai mắt sáng lên long lanh, đặc biệt là khi giao lưu với nhóm người Nhật. Đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy khía cạnh này của cô, trước đây cô tạo cho người ta ấn tượng hơi mơ màng, thẹn thùng, chưa trưởng thành, thế nhưng cô của hôm nay… tự tin, chuyên nghiệp, ưu tú, xinh đẹp, rất có sức hấp dẫn, hơn nữa còn hấp dẫn tới mức có người muốn xin số điện thoại của cô.

Ở khu chờ của sân bay, Thịnh Giang Bắc lạnh lùng ngồi bên cạnh, Tô An An đang cùng chàng trai cứ nhìn cô chằm chằm trò chuyện về ẩm thực Nhật Bản.

Tô An An là người háu ăn, đối với đề tài ăn uống hoàn toàn không có sức kháng cự. Cuối cùng, chàng trai kia nói: “Chúng ta có thể trao đổi số điện thoại được không? Nếu cô tới Nhật Bản thì có thể tìm tôi, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cô.”

Từ sau khi nghe Tô An An nói học kỳ sau cô sẽ sang Nhật một khoảng thời gian, chàng trai đã rất hưng phấn.

Tô An An lấy ra giấy ghi chú từ trong túi, đang định lấy bút ra thì đã bị ai đó giành lấy giấy, mà người kia là Thịnh Giang Bắc.

Cô ngẩng đầu, tỏ vẻ không hiểu: “Hả? Sao thế?”

Thịnh Giang Bắc kẹp tờ giấy hơi mỏng giữa hai ngón tay, hỏi lại cô: “Cô nhóc định viết cái gì thế?”

“Bọn cháu trao đổi số điện thoại.” Nói xong, cô đưa tay định giành lại giấy bút thì anh lại né đi, bút trong tay cũng bị anh lấy mất. Nét bút “rồng bay phượng múa” viết ra một dãy số.

Tô An An nhớ rõ số điện thoại của anh, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra. Vẻ mặt cô “cạn lời”, cô nói: “Đây là số điện thoại của ngài mà.”

Thịnh Giang Bắc viết xong liền gấp giấy lại, nhét vào trong tay cô, hất hất cằm về phía bên cạnh.

Tô An An hơi chần chừ nhưng rồi vẫn đưa tờ giấy trong tay cho chàng trai. Chàng trai vừa mới cúi đầu viết số điện thoại của mình, không chú ý tới động tác nhỏ của hai người họ, lòng đầy vui mừng nhận lấy tờ giấy, cho đến khi làm thủ tục miệng vẫn cười tủm tỉm, nhìn Tô An An chằm chằm với vẻ mặt háo hức.

Nhìn bóng dáng họ rời đi, trái tim nặng chịch của Tô An An mới buông xuống.

Hai người họ quay về khách sạn đón chú mèo Ragdoll, sau đó ngồi xe của Thịnh Giang Bắc quay về thành phố S. Tô An An đã rất quen với xe của anh, tự nhiên mở cửa ghế phụ lại, ngồi vào trong.

Đợi một lúc còn chưa thấy Thịnh Giang Bắc lái xe, cô nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt dò hỏi như muốn nói: “Sao thế?”

Thịnh Giang Bắc nắm chặt món đồ trong tay, khẽ hắng giọng rồi mở bàn tay ra. Một chùm chìa khóa hiện ra.

Anh đem chìa khóa đưa cho cô rồi chỉ vào sinh vật đang nằm ở ghế sau, nói: “Chẳng phải cô nhóc nói muốn gặp con mèo sao? Nếu cô nhóc cầm chìa khóa này thì muốn thăm mèo lúc nào cũng được. Hơn nữa, tôi đại khái cũng không cách nào chăm lo cho nó một ngày ba bữa, nếu cô nhóc có thời gian thì có thể tới cho nó ăn.”

Tô An An cảm thấy niềm hạnh phúc tới quá đột ngột nhưng miệng vẫn lẩm bẩm, làm ra vẻ: “Thế rốt cuộc mèo này là ai nuôi đây?”

Thịnh Giang Bắc nhẹ nhàng nói: “Vậy thì coi là mèo của hai chúng ta đi, chúng ta cùng nhau nuôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi