TÌNH YÊU ĐẸP NHẤT

EDITOR: HANNAH

“Hoa cưới rơi vào ngực anh.”

*****

Trình tự hôn lễ đã được tập dượt qua trước đó, mọi việc đều suôn sẻ, chỉ có màn cô dâu ném hoa cưới lúc cuối lại xảy ra sai sót.

Thực ra số cô gái đứng trong vườn bắt hoa cưới cũng không quá đông, có lẽ do họ là những tiểu thư nhà gia thế có quan hệ với nhà họ Thịnh, phong cách cao quý rụt rè nên đối với những hoạt động bình dân có khả năng bị mất mặt như thế này, phần lớn trong số họ chỉ ăn diện xinh đẹp đứng xung quanh, cuối cùng cũng chỉ dăm ba người đứng ở giữa. Tô An An là phù dâu vốn đứng bên cạnh nhưng lại bị Giản Đan đẩy ra, cũng gia nhập vào hàng ngũ bắt hoa cưới.

Chỉ có điều, rõ ràng đã quy ước trước là sẽ ném ra giữa, thế nhưng cuối cùng bó hoa cưới lại bay chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, rơi thẳng vào ngực một quý ông. Mọi người đồng loạt im lặng há hốc mồm trong một giây đồng hồ, sau đó phá ra cười ầm ĩ, ngay cả bà cụ Thịnh cũng cười đến chảy nước mắt.

Thịnh Hoài Nam đứng trong đám đông kêu lên: “Chú ném lại cho mấy cô gái đi.”

Chuyện này, ngay cả những thục nữ điềm tĩnh cũng bắt đầu xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử sức.

Bó hoa hồng phấn mới được giao tới sáng nay, dường như chỉ mới vừa được cắt xuống từ cành. Vẻ mặt người đàn ông có phần bất mãn, mày hơi nhíu lại, quai hàm hơi bạnh ra, làm đường cằm chẻ càng hiện ra rõ nét. Đứng cách một đám đông, Tô An An ngây người nhìn Thịnh Giang Bắc, khóe môi nở nụ cười, hai mắt nhìn anh rồi lại hướng về bó hoa trong tay anh.

Thịnh Giang Bắc ngắm nhìn bó hoa trong tay rồi lại lơ đãng như đang ước lượng nó, khiến Tô An An có cảm tưởng như thể anh sắp ném nó đi, và rồi cô chỉ cần ngước lên thôi liền có thể bắt lấy nó về mình. Thịnh Giang Bắc phát hiện Tô An An đang nhìn đăm đăm bó hoa trong tay mình, trong đầu không khỏi nhớ lại cuộc nói chuyện mà anh vô tình nghe được khi nãy.

“Đan Đan, bó hoa này đẹp quá.”

“Thích hả, nếu thích lát nữa mình ném cho cậu. Cậu nhớ là phải đứng ở giữa đấy.”

“Không cần đâu… Cậu tặng luôn nó cho mình là được.”

“Không được, phải ném mới có ý nghĩa. Cậu mà bắt được hoa, biết đâu ngày mai có thể gặp được tình yêu đích thực?”

Cứ thế ném cho cô ấy sao? Anh nhíu mày. Xung quanh có rất nhiều người, anh không muốn phát sinh chuyện phiền phức.

Thịnh Giang Bắc tùy tiện đưa bó hoa cho trợ lý Charlie Hứa đứng sau lưng, làm cho các cô gái ở đây trái tim đồng loạt vỡ vụn. Tô An An nhìn bó hoa kia, trong lòng hơi tiếc nuối.

Charlie Hứa vui vẻ nhận lấy, cười hề hề: “Cảm ơn sếp.”

Thịnh Giang Bắc im lặng một lúc rồi hạ giọng nói: “Không phải cho cậu đâu.”

Charlie Hứa: “Hả?”

*****

Sau hôn lễ, Tô An An quay lại với những tháng ngày bận rộn ở trường học. Danh sách sinh viên đi trao đổi đã được phê duyệt, công bố trên trang web của trường. Bầu không khí trong ký túc xá cũng dần trở nên kỳ quái. Lộ Giai bắt đầu hoàn toàn tách khỏi những người còn lại, đi sớm về trễ, sau khi về cũng chỉ vùi đầu làm việc riêng của mình, như thể quay lại thời kỳ năm thứ nhất, xa cách lạ lẫm. Trong ký túc xá chỉ còn sự yên tĩnh ngại ngùng.

Tô An An đã dịch xong bài tập thầy giao, sau khi gửi đi lại theo thói quen gửi cho ba người còn lại một bản. Điều này trong thời gian qua đã trở thành thói quen của cô, bài tập lúc chấm điểm lúc không, mấy người kia cũng lười không muốn động đến, đều là Tô An An làm xong gửi cho họ, ba người còn lại chỉ sửa sang lại một chút rồi gửi cho thầy.

Cao Phóng rất nhanh đã nhận được email, nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “An An, hôm nay làm nhanh thế.”

Tô An An đang thu dọn ba lô, để điện thoại và tiền vào trong, thấy điện thoại sắp hết pin lại để thêm cục sạc vào, tiện tay mang theo cả cuốn sách giải trí giới thiệu chung về Nhật Bản.

Tô An An: “Hôm nay mình tới quán cà phê, dạy thêm tiếng Anh cho con trai bà chủ.”

Cao Phóng ngạc nhiên, cảm thán: “Đã đến thứ bảy rồi ạ. Thời gian trôi nhanh quá đi.”

“Đúng thế. Mình đi trước đây, cậu sửa xong báo cáo thì nhanh nhanh gửi cho thầy đi.” Nói xong cô liền ra ngoài.

Tiếng cửa đóng lại “lạch cạch”. Lộ Giai nhìn về phía cửa, lại nhìn về phía màn hình điện thoại báo hiệu email mới gửi đến, khẽ cắn môi, ấn vài lần, cuối cùng cũng không xóa đi.

*****

Tiệm cà phê cách trường của Tô An An khá xa, ngồi xe buýt phải mất hai mươi phút. Cao Phóng trước đây đã làm thêm ở tiệm cà phê này, sau đó biết bà chủ đang tìm gia sư dạy thêm tiếng Anh cho con trai liền đề cử Tô An An. Sau đó, Cao Phóng nghỉ việc nhưng Tô An An vẫn tới đây. Thực ra việc làm thêm này rất nhẹ nhàng, mỗi tuần hai buổi chiều, bà chủ cũng là người tốt, biết Tô An An tham ăn nên vẫn mời bánh miễn phí.

Hôm nay lúc cô tới, tiệm cà phê không đông lắm. Trong một góc yên tĩnh, có một cậu bé khoảng mười mấy tuổi đang ngồi. Ngoại hình cậu xinh trai, sạch sẽ, trong mắt toát lên sự thông minh nhanh nhẹn. Tô An An vừa bước vào cửa đã nghe tiếng cậu gọi: “Chị An An, chị An An.”

Tô An An chào hỏi bà chủ trước, bà chủ gật đầu, cười với cô: “Mau đi đi, nó chờ cháu cũng lâu rồi.”

“Vâng.” Tô An An nghe lời, đi về phía góc tiệm.

Cậu nhóc kia mới vừa lên cấp hai, thế nhưng tiếng Anh lại rất kém, lần nào thi cũng chỉ đạt điểm số trung bình. Ban đầu Tô An An vốn không định nhận công việc này, chuyên ngành của cô là tiếng Nhật, tiếng Anh tuy không tệ nhưng nhìn chung vẫn không chuyên bằng. Thế nhưng sau đó không vượt qua nổi sự năn nỉ ỉ ôi của Cao Phóng cùng sự cám dỗ của bánh ngọt trong tiệm cà phê, cô liền đến dạy thử, đến nay đã được gần một năm.

“Hôm nay chị đến muộn mười phút.” Ông cụ non kia miệng lưỡi nhanh nhảu, còn làm dáng săm soi chiếc đồng hồ đen trên tay mình.

Tô An An ngồi xuống, kiên nhẫn đáp: “Phụ nữ có quyền được đến muộn.”

Cậu nhóc: “Được rồi, em ga-lăng nên không so đo với chị.”

Tô An An bị dáng vẻ của ông cụ non này chọc cười, véo véo cái má bụ bẫm của cậu rồi mới mở sách ra, bắt đầu chương trình học hôm nay.

Trong góc thi thoảng truyền ra tiếng hai người nói chuyện, càng lúc càng nhiều. Giọng nói trong trẻo của Tô An An phát âm tiếng Anh, nghe rất nhẹ nhàng dịu dàng, thỉnh thoảng lại có người khách tò mò ngẩng lên nhìn, cô cũng không phát hiện ra, rõ ràng đang rất tập trung, ngay cả bà chủ cũng lặng lẽ bưng cà phê đến rồi rời đi, không quấy rầy.

Có lẽ do tập trung cao độ nên hiệu quả cũng rất cao, nhiệm vụ dạy thêm hôm nay kết thúc sớm hơn nửa tiếng so với bình thường.

Cậu nhóc tự thu dọn sách tiếng Anh, nịnh nọt hỏi cô: “Chị An An, chị có thể chỉ cho em bài tập vật lý không? Bài tập thầy giao lần này khó lắm, có mấy bài em không làm được.”

Tô An An thoải mái đồng ý nhưng đến lúc sách vật lý để trước mặt, cô bắt đầu trợn tròn mắt.

Cái này… hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi. Cái này… lúc trước mình từng làm rồi, vẽ thế nào ý nhỉ. Cái kia… ầy, thực sự nghĩ không ra.

Tô An An cắn đầu bút, nhìn đề bài chằm chằm mất mười phút, thế nhưng cuối cùng vẫn không ra được đáp án. Từ nhỏ cô đã có một tật xấu, đó là không thể cùng một lúc làm nhiều việc, khi tập trung đọc sách thì không cách nào để ý mọi thứ xung quanh. Thế nên khi Thịnh Giang Bắc đứng sau lưng cô, cô vẫn hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ dồn hết sự tập trung vào đề bài.

Tô An An thử phân tích hình minh họa lực tác động, vẫn thiếu cái gì đó, cô lại gãi đầu. Bỗng nhiên, một bàn tay khớp xương gân guốc như từ trên hướng xuống, đầu ngón tay trắng trẻo sạch sẽ vạch một đường trên sách bài tập.

Mắt Tô An An lập tức sáng lên, ngẩng đầu nhìn ra sau, vui vẻ reo lên: “Thông minh… Ngài Thịnh?” Khi cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, lời nói từ trong miệng lập tức chuyển hướng.

Câu chuyện rõ ràng ngay trước mắt, Tô An An lại gặp lại Thịnh Giang Bắc. Tâm trạng cô hơi phức tạp, nhất thời không biết đối mặt với anh như thế nào, chỉ sững người tại chỗ, trông có phần ngốc nghếch.

Thịnh Giang Bắc thấy chiếc ghế bên cạnh cô còn trống, hỏi một câu lấy lệ: “Tôi ngồi được chứ?”

Tô An An gật đầu.

Cậu nhóc kia phá vỡ sợ yên tĩnh, hỏi một câu phá bĩnh: “Hai người quen nhau à? Chú là bạn trai chị An An à? Thế cháu gọi chú là ‘chú’ hay là ‘anh’?”

Tô An An nghẹn lời, giơ tay cốc đầu thằng nhóc, vừa định nói gì đó thì đã bị Thịnh Giang Bắc cướp lời trước. Anh lờ đi câu hỏi thứ nhất, chỉ trầm ngâm một chút rồi trả lời câu thứ hai: “Cứ gọi là ‘chú’ đi.”

Cậu nhóc cười hì hì: “Chú à, chú giỏi thật đấy, chị An An ngồi mười phút rồi vẫn không giải ra, thế mà chú vừa nhìn cái đã làm được.”

Tô An An nghĩ thầm: “Thằng nhãi ranh…”

Cô tự thanh minh cho bản thân: “Đã 3-4 năm nay chị không đụng đến môn này rồi.”

Cậu nhóc không để ý đến cô, vẫn hỏi Thịnh Giang Bắc: “Chú à, chú dạy cháu được không? Có ba bài thôi.”

Tô An An thấy được sự khát vọng cầu cứu trong mắt cậu nhóc, vẻ mặt âm thầm mong đợi. Thế nhưng cậu hẳn phải thất vọng rồi, người đàn ông này lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi để ngồi giảng vật lý cho một thằng nhóc cơ chứ. Tô An An soạn sẵn “bản thảo” trong đầu, chỉ chờ để an ủi cậu nhóc.

Ai ngờ Thịnh Giang Bắc thế mà lại gật đầu cái rụp, liếc nhìn cô, xòe bàn tay, lời ít ý nhiều: “Bút.”

Tô An An nhanh nhẹn đặt bút vào lòng bàn tay anh, liếc trộm anh mấy cái.

Cậu nhóc hô “Yeah” một tiếng, trịnh trọng để sách sang, chỉ vào đề bài rồi nói: “Chính là chỗ này, còn có bài này nữa. Chị An An tiếng Anh tốt nhưng môn tự nhiên kém quá.”

“Thế à?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, không rõ có ý gì.

Tô An An cứ thế bị bỏ rơi. Cô ngồi rảnh rỗ không có việc gì, liền mở sách mang theo ra, yên tĩnh ngồi im trong góc đọc sách. Bên tai vàng lên giọng nam trầm ấm, nghe một hồi cũng vui tai, không hề nhàm chán làm cô cứ thế thất thần, cho đến tận lúc bà chủ ra mời bọn họ ăn bánh, cô mới nhận ra mình còn chưa đọc xong nổi một trang.

Tô An An buông sách xuống, thuận miệng hỏi cậu nhóc: “Em ăn gì? Chị lấy cho em nhé?”

“Bánh táo đỏ.”

“Gì cũng được.”

Hai người một trước một sau, một giọng cao trong, một giọng trầm ấm đáp lời*. Tô An An thu dọn đồ, đứng lên, liếc mắt nhìn góc nghiêng khuôn mặt Thịnh Giang Bắc. Quả nhiên, đàn ông đẹp trai nhất khi nghiêm túc.

Cô đi về phía quầy, trên đó đang bày những loại bánh mới ra lò, bên tai vang lên âm thanh xay cà phê xào xạo.

Bà chủ lấy ra miếng bánh cuối cùng, vẻ mặt tinh nghịch hỏi cô: “Bạn trai à?”

Tô An An lắc đầu: “Không phải đâu ạ.” Đúng là mẹ con, suy nghĩ thật giống nhau.

Bà chủ nghiêng đầu quan sát bóng người ngồi cách đó không xa, tiếc nuối than: “Cô thấy hai người rất xứng đôi, còn tưởng hai người là một đôi.”

Tô An An nhìn theo tầm mắt của bà chủ, cũng hướng về phía bóng người thu hút cô nhất đằng kia. Hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt, để lộ phần cổ, cúi đầu trầm tư, dáng vẻ nghiêm túc, không giống như đang chỉ bài cho một đứa nhỏ mà giống như đang một chuyện gì đó rất quan trọng. Cô không khỏi nghĩ thầm liệu có phải anh làm chuyện gì cũng nghiêm túc như vậy hay không.

Dòng suy nghĩ bị tiếng gọi của bà chủ làm đứt đoạn.

Tô An An: “Hôm nay cháu muốn ăn bánh cuộn khoai lang tím”

“Được, may cho cháu đấy, còn lại đúng một miếng. Còn vị kia thì sao?”

Anh nói ăn gì cũng được, Tô An An hơi khó nghĩ, ánh mắt lướt nhìn mấy món bánh, đều là loại có vị ngọt. Đàn ông hình như đều không thích ăn đồ ngọt, chỉ có miếng bánh cô vừa chọn là ít ngọt nhất. Do dự một giây, cuối cùng cô lấy một miếng bánh táo đỏ.

Khi Tô An An bưng khay tới, hai người kia cũng đúng lúc làm xong bài. Trên bàn đã thu dọn sạch sẽ, chỉ còn lại quyển sách tiếng Nhật của cô còn để trên bàn.

Cô để khay xuống, đưa bánh cuộn khoai lang tím cho Thịnh Giang Bắc, còn mình ăn bánh táo đỏ.

Cậu nhóc động tác thành thạo nhét miếng bánh táo đỏ vào miệng, sau đó liền chạy ra ngoài chơi. Trong góc nhất thời chỉ còn lại Tô An An và Thịnh Giang Bắc, hai người nhìn nhau không không nói gì, khá ngại ngùng. Tô An An thử tìm đề tài nói chuyện phiếm, nhớ đến bó hoa còn đang cắm ở nhà, liền nói: “Ngài Thịnh, bó hoa ngày hôm đó, cảm ơn ngài.”

Bó hoa mà Tô An An nhắc đến chính là bó hoa cưới trong hôn lễ của Giản Đan tuần trước. Cô vốn còn cho rằng đã hết hy vọng, nhưng đến tối hôm đó khi tan tiệc, trợ lý của anh lại lặng lẽ đưa lại bó hoa cho cô, nói là do ngài Thịnh dặn dò.

Thịnh Giang Bắc vắt chéo chân, dáng vẻ thư thái tựa lưng lên ghế, đôi chân dài tới mức không thể để dưới mặt bàn. Mái tóc đen ngắn đến vành tai, để lộ ra vầng trán rộng của anh. Anh gật đầu, ung dung đáp: “Vốn là của cô nhóc mà.”

Vốn là… Tô An An không khỏi suy nghĩ lung tung, mặt cũng nóng lên.

Cô đành nói lảng sang chuyện khác: “Ngài Thịnh, sao hôm nay ngài lại đến đây?”

Anh trả lời ngắn gọn: “Bàn chuyện ở câu lạc bộ tầng trên.” Dứt lời, anh cầm miếng bánh kia, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Tô An An gật đầu, bưng ly cà phê lên, miệng nhỏ xinh hút từng ngụm nhỏ như uống trà sữa, ánh mắt lại nhìn chằm chằm miếng bánh trong tay anh, vừa hồi hộp lại vừa háo hức.

Thấy anh nhẹ nhàng cắn một miếng, cụp mi rồi lại cắn một miếng, Tô An An cẩn thận quan sát nét mặt anh nhưng lại không đoán ra anh có thích hay không, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Bánh ngon không ạ?”

Thịnh Giang Bắc mới chỉ ăn một nửa, cầm khăn giấy bên cạnh lau tay, hơi cúi mặt xuống. Tô An An chỉ nhìn thấy chóp mũi của anh, dưới đó là chiếc khăn quàng màu xanh lục bảo quấn hờ một vòng quanh cổ, hai bên vạt áo trong nhét dưới lớp áo len, cảm giác thoải mái hơn một chút, bớt già dặn đi một phần.

Cô nghe tiếng anh nhàn nhạt nói với mình: “Cũng được, ngọt hơn một chút thì ngon hơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi