TÌNH YÊU HỮU DANH VÔ THỰC


Xe dừng trước một bệnh viện sang trọng và lịch sự nhưng có phần hẻo lánh.

Cũng bởi địa điểm hẻo lánh, mà cả đường chỉ có xe cô và hai chiếc xe theo sau, khoảng cách không xa không gần, cũng không thấy rõ bên trong có những ai.

Có lẽ Cố Trường Dạ vẫn luôn có thủ hạ đi theo, nhưng cô chưa bao giờ chú ý đến điều này, hiện tại cũng không có ý định chú ý đến.

Cô cả người đều hồi hộp, thật không ngờ Cố Trường Dạ sẽ đưa cô đến bệnh viện.

Vậy có phải hay không ba cô đang ở nơi này?
Cô thật hi vọng bản thân sai lầm.
Lúc Giản Ngưng xuống xe, Cố Trường Dạ nhẹ nhàng liếc cô một cái.

Cái liếc vỏn vẹn này lại làm tim cô đập mạnh lên.

Ánh mắt hắn không còn khinh thường, ngược lại cô còn cảm giác được chút gì đó cảm thông, hắn cũng rất nhanh rời mắt đi, không muốn cùng cô đối diện.
Hắn có thể có loại ánh mắt này, thì việc cô sắp đối mặt tới đây, xác thực phải làm người khác thấy thương cảm.

Cô cắn chặt răng xuống xe, Cố Trường Dạ cũng từ cửa bên kia đi xuống, hắn đây là muốn đi vào cùng cô?
Giản Ngưng nhìn hắn, tỏ vẻ nghi hoặc.

Cố Trường Dạ không nói gì, rất tự nhiên đi phía trước cô.
Cố Trường Dạ nói chuyện một lúc với Chủ nhiệm bệnh viện, lát sau có y tá đến trước mặt Giản Ngưng, ý bảo cô đi theo.
Hắn vẫn đứng đấy, nhìn theo bóng lưng Giản Ngưng.

Lâu sau mới tiếp tục bắt chuyện với một số người.
“Khoảng thời gian này cảm xúc tương đối ổn định, chỉ là đại đa số thời gian đều ngồi ngẩn người, vấn đề không lớn lắm.” Một vị bác sĩ lớn tuổi ngữ khí thận trọng nói.
Cố Trường Dạ gật gật đầu, “Xem ra thuốc cũng không tệ.”
“Cố thiếu tìm đến, nhất định phải dùng loại thuốc tốt nhất.”
Cố Trường Dạ nhếch khóe miệng, đối với lời này cũng không thèm để ý, “Có khả năng hoàn toàn tỉnh táo không?”

“Điều này…” Xác thực rất khó nói, nói có thể tốt lên cũng không được, nói sẽ không tốt lên thì không tránh khỏi…
Cố Trường Dạ nhìn mắt đối phương, cất bước rời đi.

Hắn đến một chỗ trống trong khuôn viên, rút thuốc ra hút, hai mắt nhìn chằm chằm xuống thảm cỏ, sắc mặt lạnh thâm trầm.

Nơi này bệnh nhân hơn nửa đều đã mất đi ý thức, mắc đủ loại bệnh liên quan đến thần kinh.

Hắn hướng mắt ra xa, bệnh nhân đều đang được y tá dìu đi tản bộ.

Bởi vì trước đó đổ mưa, mặt cỏ ướt sũng, các cô cũng không dám buông tay, sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Giản Ngưng đi theo y tá lên tầng 3, càng đến gần, cô càng khẩn trương.

Ngay cả chân cũng run lẩy bẩy, y tá tựa hồ đang nói với cô cái gì, nhưng cô một câu cũng không nghe được.
Thẳng đến khi y tá dừng bước, đứng trước một gian phòng.

Nơi này hoàn toàn không giống một phòng bệnh, càng không giống phòng bệnh của một bệnh viện sa hoa.

Nếu không phải có vài chữ ở cửa ra vào, cô thế nào cũng không nghĩ ra.

Nơi này tuyệt đối thanh bình, không khí cũng rất tươi mát.
Cửa chậm rãi mở ra, tim Giản Ngưng đập mạnh.
Y tá đột nhiên níu tay Giản Ngưng, “Những lời vừa rồi dặn chị, chị đã nhớ hết chưa?”
Giản Ngưng biểu tình mơ mơ hồ hồ, vừa nãy cô ấy nói những gì? Y tá nhẹ nhàng nhíu mày một cái, “Cách ông ấy xa ra một chút, cho dù ông ấy là người thân của chị.

Nhưng nhớ kỹ, giờ ông ấy đã là bệnh nhân, hơn nữa còn mất đi lý trí, không giống người bình thường.

Chị trăm ngàn lần không nên tới gần ông ấy.”
Giản Ngưng nghe được, thân thể rã rời.


Bọn họ nghĩ gì mà bảo cô không được tới gần ba cô, cái gì mà bệnh nhân với không bình thường, đó vẫn là ba cô.
Trong phòng rất trống trải, chỉ liếc mắt một cái là có thể bao quát toàn bộ căn phòng.

Không có bất kì đồ dùng hàng ngày, chỉ có một chiếc giường ngủ, còn có… một chiếc xe lăn.
Mà ba cô đang ngồi trên nó, ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Y tá lúc này cùng hộ lý trò chuyện với nhau.

Hộ lý nói dạo gần đây ông thường ngồi rất lâu, cảm xúc tương đối ổn định, đúng buổi ăn cơm, đúng giờ ngủ, thân thể coi như không tệ.
Giản Ngưng bên tai chỉ nghe được tiếng vang ong ong, cô chầm chậm từng bước tiến đến, đi được một nửa, cất giọng run run, “Ba…”
Tiếng “Ba” vừa ra khỏi, nước mắt cũng thành hàng, thế nào cũng không dừng được.

Ông lão ngồi bên cửa sổ vẫn không động đậy, giống như không nghe thấy bất cứ cái gì.
Giản Ngưng càng đi về phía trước, “Ba, ba…” Cô nghẹn ngào đứng trước mặt Giản Trung Nhạc, “Con Ngưng Ngưng đây, ba nhìn con đi, con gái của ba đây… Ba xem con, con còn sống… Còn sống…”
Cô nghẹn ngào không thôi, thanh âm run rẩy, một câu trọn vẹn cũng không nói lên lời.
Giản Trung Nhạc rốt cuộc có một chút phản ứng, từ từ quay đầu, sắc mặt lãnh đạm nhìn Giản Ngưng.
Giản Ngưng từng bước tiến lên, bác sĩ nam cùng nữ y tá phía sau không kịp ngăn lại.

Chỉ thấy Giản Ngưng kích động đứng trước mặt Giản Trung Nhạc vừa khóc vừa cười, “Ba, con đã trở về.

Ngưng Ngưng về với ba rồi đây… Ba vuốt má con một cái đi…”
Cô vươn tay, cầm lấy tay Giản Trung Nhạc đặt trên mặt mình, “Con gái trở lại, con gái trở lại thăm ba…” Cô gắt gao nắm lấy tay Giản Trung Nhạc, phát hiện tay ông ngày càng nhăn nheo, giống như chỉ có lớp da bao lấy xương cốt, đây là ba cô, là ba cô…
“Là Ngưng Ngưng bất hiếu, lâu như vậy đều không quay về thăm ba.

Ba đánh con đi, đánh con…” Cô lại cầm tay Giản Trung Nhạc, hung hăng đánh vào mặt mình.
Giản Trung Nhạc trên mặt trải qua vô vàn biến hoá, rốt cuộc như có gì đó vô hình bị xé ra, ông nuốt nước miếng, “Là Ngưng Ngưng?”
Cô không ngừng gật đầu, nước mắt tí tách rơi, “Đúng, là Ngưng Ngưng trở lại, Ngưng Ngưng trở về thăm ba…” Cô cơ hồ là nhào tới, ôm chầm lấy Giản Trung Nhạc, nhưng chỉ vừa mới giang hai tay, Giản Trung Nhạc liền rất nhanh một cước đá tới.
Cô lui về phía sau từng bước, không thể tin, lại tiến lên, “Ba, con là Ngưng Ngưng a… Ba…”
Phía sau y tá cùng bác sĩ không kịp ngăn cản, Giản Trung Nhạc lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hai tay bóp chặt cổ Giản Ngưng, “Đừng hòng gạt tôi… Dám giả bộ con gái tôi, dám giả bộ Ngưng Ngưng của tôi…”

Bác sĩ cùng y tá lập tức tiến lên, một bên kéo Giản Trung Nhạc, một bên dùng bộ đàm gọi người.
Lúc lâu sau Giản Ngưng mới được buông ra, Giản Trung Nhạc vẫn gắt gao trừng mắt cô, “Không cho phép ai giả bộ Ngưng Ngưng của tôi.

Ngưng Ngưng đã chết, tôi biết, đừng coi tôi như kẻ ngốc mà gạt tôi… Các người đều là lũ lừa đảo…”
Một nhóm bác sĩ, y tá tiến vào, tiêm thuốc an thẩn cho Giản Trung Nhạc, lúc này ông mới an tĩnh lại.
Giản Ngưng ngồi bệt xuống đất, ho khan không ngừng, cô ngay cả khóc cũng không có dũng khí.

Cô nhìn ba mình, tại sao có thể như vậy? Một người hiền lành chân chất sao có thể biến thành cái dạng này?
Thế giới trong nháy mắt trở nên xa lạ với cô.
Giản Ngưng đứng lên, còn muốn nói điều gì, nhưng bác sĩ kêu cô đi ra ngoài.

Bác sĩ nói cho cô tình hình hiện tại của Giản Trung Nhạc, thời điểm đưa tới bệnh viện, thần chí đã thất thường.

Hẳn là phải gặp kích thích rất lớn mới trở nên như vậy.

Những gì có thể làm cũng đã làm rồi, nhưng hy vọng khôi phục không cao.
Giản Ngưng chỉ cảm thấy toàn thân mình mỏi nhừ, cô phải dựa vào tường mới có thể chống đỡ.
Bác sĩ nhìn đến dấu vết trên cổ cô, không khỏi thầm trách, “Không phải đã dặn là đừng đến gần rồi sao…”
Giờ phút này Giản Trung Nhạc đã được bác sĩ đưa lên giường nằm, nhìn qua đặc biệt an tĩnh, tuyệt không giống với trạng thái điên cuồng vừa mới đây.

Ông nằm yên tĩnh như vậy, giống như tất cả những gì vừa phát sinh, đều là tự cô tưởng tượng ra.

Cô mở mắt, lại nhắm chặt mắt, một màn ba cô bóp cổ cô vẫn hiện lên chân thực như vậy.
Giản Ngưng không biết mình đứng bao lâu, giống như rất rất lâu, lại giống như chỉ trong chốc lát, thẳng đến tận lúc có người kéo nhẹ tay cô, “Đi thôi!”
Cố Trường Dạ thở dài, tựa hồ đã biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Giản Ngưng vừa nhúc nhích, lại giống như không còn là chân của cô.

Cô không khống chế được, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Cố Trường Dạ rất nhanh đỡ cô, hai tay cô cũng gắt gao nắm lấy cánh tay Cố Trường Dạ.

Cô không quan tâm bộ dạng mình hiện tại có bao nhiêu thê thảm, chính là chỉ nhìn chằm chằm Cố Trường Dạ, “Ba tôi tại sao lại biến thành như vậy?”
Tại sao lại biến thành như vậy.
Cố Trường Dạ ôm lấy cô, đi về phía trước.


Xác định chân cô không sao, lúc này mới thu hồi lực đạo, “Nghĩ nhiều như vậy, không bằng…” Hắn nói được một nửa, điện thoại đã vang lên.
Hắn liếc nhìn cô một cái, lập tức đi nghe điện thoại.

Thời gian không lâu lắm, nhiều nhất hai phút trở về, nhưng sắc mặt lại trở nên hết sức khó coi.
Cố Trường Dạ cùng Giản Ngưng đi đến cổng chính, hắn dìu cô lên xe, phân phó lái xe đưa cô trở về, còn hắn lại lên một chiếc xe khác.
Cố Trường Dạ lái xe với tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện tư, xe vừa dừng, Kỷ Bách Hiên lập tức đi tới.

Vừa rồi một màn kia hết sức mạo hiểm, Kỷ Bách Hiên bây giờ nghĩ lại còn không khỏi sợ hãi, mồ hôi lạnh từng hàng trên trán.
Cố Trường Dạ xuống xe, “Hiện tại thế nào?”
Hắn bất kể lái xe hay đi bộ đều quá tốc độ người thường, cả người mang theo mùi gió, Kỷ Bách Hiên cũng phải bước nhanh để theo kịp bước chân hắn, “Đã xử lí được rồi.

Vừa rồi làm em sợ muốn chết.”
Kỷ Bách Hiên vừa dứt lời đã bị Cố Trường Dạ lạnh lùng trừng mắt, làm anh lập tức quên mất mình định nói gì.

Anh có thể không sợ sao, đây là con trai duy nhất của đại ca, đại ca giao phó thằng bé cho anh, cũng chính là gắn liền sinh mạng hai người vào với nhau.
Cố Trường Dạ lên tầng, biết lão Tứ, lão Lục, lão Thất đều ở đây, gật đầu với bọn họ một cái, không nói gì thêm.
Chu Thừa Nghiệp cũng chạy tới, nhìn thấy Cố Trường Dạ, tiến lên trước, “Đã ổn định lại.” Nhiều lời cần nói, cũng không biết như thế nào mở miệng.

Bệnh tình kéo đến bao lâu rồi, bây giờ muốn chữa trị đã không còn kịp… Tạo hoá thật biết trêu người.
Cố Trường Dạ bặm môi lại, đẩy cửa phòng bệnh bước ra.
Tiểu Địch nằm trên giường, cuộn lại thành một cục, ánh mắt nhắm, giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Một bàn tay Tiểu Địch còn bóp chặt bụng, vành đen dưới mắt hằn rõ, dường như hắn có thể cảm nhận được Tiểu Địch có bao nhiêu là đau đớn, bao nhiêu là khổ sở.
Hắn nghĩ đến, trước đó không lâu, Tiểu Địch còn hỏi hắn, “Con nhìn có tốt không, mẹ nhất định sẽ phát hiện.

Nói dối là buổi tối con chơi game, được không?”
Ngực hắn liền đau.
“Con có phải hay không là đứa trẻ hư chỉ biết nói dối mẹ?”
Cố Trường Dạ nghĩ đến lời nói ngây thơ kia, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

Thằng bé nhỏ như vậy, mới chỉ bốn tuổi, bốn tuổi thôi….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi