TÌNH YÊU KHẮC CỐT GHI TÂM

Chương 62: Thứ tôi không cần

Bách Dục Hàng đã chứng minh thành công bản thân… thực sự biết truyên nước cho người khá!

c “Tớ bảo mà, tớ là thiên tài, việc đơn giản như thế này, tớ có thể không biết làm sao? Trầm Tu Cẩn, tớ nói cho cậu biết, tớ làm bác sĩ riêng cho cậu, đó chính là có tài mà không phát huy được.

Cậu hãy cảm thấy vui mừng đi”

Bách Dục Hàng ngay lập tức cảm thấy nở mày nở mặt, đừng nói đến vừa nãy bực bội như thế nào, cái miệng của Trầm Tu Cẩn đó, giống như bôi độc của cá nóc rồi, “Tăng lương cho cậu.”

Bách Dục hàng nở mày nở mặt muốn chỉ trích Trầm Tu Cẩn một trận, kết quả đối phương lại nhẹ nhàng thốt ra câu “Tớ tăng lương cho cậu”.

Bách Dục Hàng không hề thiếu tiên ~ nếu như anh quan tâm đến tiền, thì đã trực tiếp quay về tập đoàn Bách thị để làm chức vụ công tử vốn thuộc về anh rồi, làm tổng giám đốc, rồi ở bên cạnh bố của anh, thì tiền có thể kiếm được nhiều, hơn nữa còn kiếm nhanh hơn.

“Trầm Tu Cẩn, cậu cố ý đúng không, tớ đã giúp người bạn gái nhỏ của cậu chữa bệnh rồi, cậu còn cố ý chỉ trách tớ sao?”

Cũng là bất ngờ, Bách Dục Hàng không nghĩ ngợi gì liên nói ra lời trong lòng của mình.

Sau đó thì xong rồi!

Ngay lập tứ!

c Bầu không khí căng thẳng, không khí xung quanh như ngưng trệ lại.

“Người bạn gái nhỏ? Cậu đang nói ai cơ?”

Trong chốc lát, giọng nói của Trâm Tu Cẩn, lạnh thấu cả đầu.

Sau khi Bách Dục Hàng nói xong, cũng tự trách cái miệng của mình, nhưng nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Trầm Tu Cẩn, thì ngay lập tức, liếc sang Giản Đông đang nằm ngủ trên sô pha.

Trong lòng nổi lên cơn tức giận vô cớ, thẳng thắn triệt để nói hết ra: “Ai? Chẳng phải là Giản Đồng sao?”

Bách Dục Hàng cười lạnh một tiếng: “Trâm Tu Cẩn, cậu đừng nói không phải cô ấy, nếu như cô ấy không phải người bạn gái nhỏ của cậu, thì việc gì cậu phải quan tâm đến sự sống chết của cô ấy, cô ấy sốt thì có liên quan gì đến cậu, cậu đừng nói, là do cậu thương hại cô ấy.

Trầm Tu Cẩn, cậu là người thế nào, bản thân cậu không biết, tớ còn không biết từ lúc nào mà một ông chủ Trâm như cậu lại có trái tim đồng cảm đấy.

Vả lại, nếu không phải là bạn gái của cậu, vậy nửa đêm sao cậu lại lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện? Còn không thừa nhận đi!”

Tô Mộng cảm thấy, lúc này, cô ở đây thực sự có chút không thích hợp.

“Khu khụ… chủ tịch Trâm, nếu như không có chuyện gì, tôi ra ngoài trước đây.. ” rồi rời đi.

“Cứ để cô ta ở chỗ cô đi, cô trông coi cô ta cho tốt, nếu như cô ta tỉnh, thì hãy nói với cô ta, cô ta bị ngất xỉu, vì vậy cô đã gọi người quen đến giúp cô ta truyền nước”

Trầm Tu Cẩn lạnh lùng, nhanh chóng hạ mệnh lệnh, chìa tay túm chặt lấy cánh tay của Bách Dục Hàng, lôi anh ra ngoài, lôi ra khỏi văn phòng, rồi lôi vào trong lối thang bộ.

“Cậu bỏ tay ra! Trầm Tu Cẩn, tớ cảnh cáo cậu, nếu cậu không bỏ tay ra, tớ sẽ đánh bẹp cậu đấy”

Bách Dục Hàng bị một tay Trầm Tu Cẩn lôi thẳng vào trong lối thang bộ, vừa đến thang bộ, Bách Dục Hàng kêu gào lên, Trầm Tu Gẩn liền đẩy anh ra phía trước: “Cậu muốn đánh bẹp tớ sao?

Được thôi, đến đi, cùng đánh một trận”

Nhìn thấy Trầm Tu Cẩn đang thực sự khởi động chân tay, Bách Dục Hàng liên trách măng bản thân một trận: Ôi trời, ai muốn ra tay với cậu ấy chứi “Này, có gì từ từ nói, chúng ta là anh em, không có gì là không thể nói”

Khuôn mặt anh tuấn của Trầm Tu Cẩn càng thêm lạnh lùng: “Bách Dục Hàng, chuyện giữa tớ và người phụ nữ đó, cậu là người rõ nhất.”

Bách Dục Hàng biết, Trâm Tu Cẩn là đang nhắc nhở mình, đừng nói ra chuyện giữa anh ấy và Giản Đồng nữa.

“… Vậy sao cậu lại quan tâm đến sự sống chết của cô ấy như thế?” Có liên quan gì đến cậu sao?

Đôi mắt phượng hoàng hẹp dài của Trâm Tu Cẩn có chút lạnh, mở đôi môi mỏng ra: “Kể cả là thứ tớ không cần, trước khi tớ gật đầu, dù sống hay chết cũng phải năm gọn trong tay tớ” Sự lạnh nhạt trong mắt anh ấy, khiến cho Bách Dục Hàng phải giật mình.

“Nói như vậy, Dục Hàng, cậu đã hiểu chưa?”

Bách Dục Hàng nhìn Trầm Tu Cẩn, im lặng một hồi, rồi ngẩng đầu lên: “A Cẩn, cậu thực sự cảm thấy, cậu hận cô ấy đến vậy sao?”

“Cô ta đã hại chết Hạ Vi Minh”

Chỉ một câu nói, khiến cho Bách Dục Hàng không còn lời nào để phản bác lại.

Cô ấy hại chết Hạ Vi Minh – điều này đã đủ để khiến cho Trâm Tu Cẩn căm giận rồi.

“Mỗi một người đều phải chịu tội vì những hành động sai trái mà mình gây ra” Trâm Tu Cẩn lạnh nhạt nói với Bách Dục Hàng một câu, rồi quay người rời đi.

Dưới sảnh của Đông Hoàng, một chiếc xe BMW đỗ ở đó, Trầm Tu Cẩn đạp vào chân ga, lái chiếc xe rời đi.

Đeo chiếc tai nghe bluetooth vào, gọi một cuộc điện thoại: “Trâm Nhất, bây giờ tôi sẽ lập tức qua đó”

Chỉ nói ngắn gọn một câu đó, tiếc chữ như vàng.

Trong lòng của Trầm Tu Cẩn bây giờ đang rất †ồi tệ, “rất” tồi tệ!

Tên Bách Dục Hàng đó, hôm nay đầu óc lại có chút bất thường, nên mới nói linh tỉnh như vậy.

Giản Đồng là cô bạn gái nhỏ của anh?

Haha~ Ngồi trên ghế lái, đôi môi mỏng của người đàn ông nở ra một cụ cười lạnh nhạt… anh quan tâm cô? Người phụ nữ đó? Giản Đồng?

Vậy thì, tại sao bản thân lại lái xe đưa cô đến bệnh viện vào lúc đêm khuya chứ?

Trong đầu của Trầm Tu Cẩn, cũng hiện ra sự hoài nghỉ này.

Tuy đang lái xe, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác, trong đầu vẫn đang suy nghĩ và phân tích đáp án của câu hỏi đó.

Lời giải thích duy nhất chính là: Anh vẫn không muốn bỏ qua cho người phụ nữ đó một cách dễ dàng như vậy đượ!

c “Một mạng người, chỉ ba năm. Quá rẻ cho cô ta rồi” Lúc đến nơi, đạp vào phanh xe, trong lòng Trâm Tu Gẩn liền lướt qua suy nghĩ này.

“Boss, anh đến rồi” Trầm Nhất đang đứng đợi ở cửa.

Đây là một nhà kho.

“Cô ta đâu?” Người đàn ông bước xuống xe, đôi chân thon dài ấy chuyển động đi về phía của Trầm Nhất.

“Ở bên trong, để tôi dẫn đường” Trầm Nhất cũng không nhiều lời, lời ít ý nhiều, dẫn Trầm Tu Cẩn đi sâu vào bên trong nhà kho.

Ở trong đó, còn có một căn phòng nhỏ, Trầm Nhất đẩy cửa phòng ra: “Boss, cô ấy không nghe lời, cứ muốn làm loạn, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, nên mới bịt miệng cô ta lại. Tay cũng trói vào rồi”

Trầm Tu Cẩn bước vào căn phòng nhỏ, trong đó có một người con gái nhếch nhác, nhìn thấy Trầm Tu Cẩn bước vào, trong đôi mắt ngây thơ liền ra hiệu sự cầu xin.

Bộ dạng như vậy, quả thực có chút đáng thương, nếu như đổi là người đàn ông khác, có thể thực sự sẽ tỏ ra thương xót.

Nhưng, trên khuôn mặt anh tuấn của Trầm Tu Cẩn, không có một chút động lòng nào, anh thậm chí không ngồi, chỉ động động ngón tay.

Trầm Nhất lập tức hiểu ý, vội vàng đi lên phía trước, nhẹ nhàng bỏ miếng vải trong miệng cô ra.

“Khụ, khụ khụ khụ khụ…”

Lúc cô ho, ở bên cạnh, Trâm Nhất với động tác quen thuộc đưa cho Trầm Tu Cẩn một đôi găng tay da màu đen, anh không chần chừ gì đeo đôi găng tay vào, rõ ràng chỉ là một động tác đeo găng tay đơn giản như vậy, nhưng để anh làm, quả thực vô cùng tao nhã… và nguy hiểm.

Miếng vải ở trong miệng đã được tháo ra, Trân Mộc Mộc liền thả lòng người, nhưng vì bị bịt miệng quá lâu, nên khi cô được tháo miếng vải ra, không chịu được liền bật ho, ho đến nỗi đỏ cả mặt.

Đôi chân của người đàn ông, xuất hiện trong tầm mắt của cô, Trân Mộc Mộc giật mình, đột nhiên, chiếc cằm bị người đàn ông giữ chặt lại, ra sức ngẩng mặt lên nhìn, cô nhìn thấy sự vô cùng nguy hiểm trong ánh mắt đó.

“Bây giờ tâm trạng của tôi rất tồi tệ, không thể nhãn nại được, bây giờ, tôi hỏi cô cái gì, tốt nhất cô hãy thẳng thắn trả lời”

Trong lòng Trân Mộc Mộc run rẩy, đôi tay đặt dưới cảm đó, thực sự không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào, rất đau rất đau, đau đến nỗi làm cho Trân Mộc Mộc chảy cả nước mắt.

“Tại sao phải nhằm vào Giản Đồng?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi