TÌNH YÊU KHẮC CỐT GHI TÂM

Chương 73: Nghe chị Mộng khuyên “Chị Mộng, cho chị.”

Tô Mộng ngạc nhiên, nhìn tờ phiếu ở trên bàn, trong đầu đột nhiên trống rỗng: “Từ đâu mà có?”

Phản ứng đầu tiên, là ai đã sắp xếp việc làm cho Giản Đồng?

Giản Đồng cũng không nghĩ nhiều, liền đem hết chuyện của hôm qua nói ngắn gọn cho Tô Mộng nghe, sau khi nghe xong, giữa hai đầu lông mày của Tô Mộng nhô lên như ngọn núi: “Là anh ta sao?” Cô ấy nhìn Giản Đồng: “Giản Đồng, chẳng phải tôi đã nói với cô đừng lại gần người đó nữa rồi sao?”

“Nhưng mà, anh ta cho em tiền “

Nhưng mà, anh ta cho em tiên… Nếu như không hiểu con người của Giản Đồng, nếu như không biết được trong chuyện này còn có rất nhiều thứ mà người khác không biết, chắc chắn, bất kì người nào nghe được câu nói phát ra từ miệng của Giản Đồng này, đều sẽ tưởng rằng, Giản Đồng là một phụ nữ hám của.

Trong một khoảnh khắc, Tô Mộng câm lặng không nói gì.

Cô đã quá rõ, người phụ nữ đang ở trước mặt mình, đứng ở cái góc đó, giống như không có cảm giác tồn tại, nhưng cũng càng biết rõ, người phụ nữ không có cảm giác tôn tại này, tính cách rất bướng bỉnh.

“Giản Đồng, đến đây”, Tô Mộng nhìn Giản Đồng, cảm thấy cũng phải nói gì đó, khuyên bảo cô ấy một chút, cô chìa tay ra ôm chặt vai của Giản Đồng, kéo Giản Đồng lại gân phía mình: “Cô hãy nghe lời chị Mộng, sau này đừng có dính líu gì đến người này nữa. Chị Mộng tuy chưa từng gặp được bao nhiêu chuyện, nhưng ở trong Đông Hoàng này, thì đã từng gặp rất nhiều đàn ông muôn hình muôn vẻ.

Giản Đồng, cậu chủ Kane mà cô nói này, cô hứa với chị Mộng đi, đừng gặp anh ta nữa, cho dù anh ta có lấy tiên ra”

Giản Đồng trầm lặng, một hồi lâu sau ngẩng đầu lên, chân thành nói với Tô Mộng: “Chị Mộng, em không làm được.”

Tô Mộng nắm chặt lấy vai của Giản Đồng: “Cô nghe chị Mộng một lần”

Giản Đồng kiên định lắc đầu: “Em xin lỗi, chị Mộng, em không làm được, em thực sự thiếu tiền.

Chủ tịch Trâm nói rồi, nếu trong một tháng kiếm được 17 tỉ, thì có thể mặc cho em lựa chọn ở lại hoặc rời đi, anh ấy sẽ không làm khó em nữa.

Chị Mộng, anh ấy nói được thì sẽ làm được.

Cuộc đời này của em, nửa quãng đời trước đều dây dưa với anh ấy rồi, nửa quãng đời còn lại, có thể không cần anh ấy nữa được không?”

Giản Đồng không nói rõ những ân oán giữa cô ấy và Trầm Tu Cẩn, Tô Mộng cũng không hỏi, cô ấy cũng không muốn nói.

Nhưng, cuộc đời này, ở nửa quấng đời trước đi đến đâu cũng là hình bóng của Trầm Tu Cẩn, nửa quãng đời còn lại này, cô sợ rồi, mệt rôi, chán rôi, phiên rồi, muốn buông tay rồi.

Thực ra, những ngày tháng không có Trâm Tu Cẩn, cũng không hề khó khăn như cô tưởng tượng.

Cuộc sống ở trong tù ba năm ấy, không có Trâm Tu Cẩn, ba năm vẫn trôi qua.

“Chị Mộng, em biết, chị muốn tốt cho em, em biết, cậu chủ Kane đó vô cùng nguy hiểm. Em đều biết, nhưng chị Mộng, chị có còn nhớ, những lời nói mà em đã nói với chị vào ngày đầu tiên em nhận chức không?

Em nói, nếu có thể bán được, em cũng đều nguyện ý mở rộng đôi chân, nói hoan nghênh quý khách”

Trong đôi mắt của cô ấy lóe lên chút đau khổ, cương quyết giơ mắt, cương quyết như đỉnh đóng cột: “Vì vậy, bất luận cậu chủ Kane đó muốn làm gì, bất luận anh ta ra tay vì mục đích gì, cho dù cậu chủ Kane ấy có sở thích gì đặc biệt, chỉ cần Giản Đồng em vẫn có, em cũng đều nguyện ý lấy ra… bán. Bao gồm cả cơ thể tàn tạ khó coi này của em, thậm chí, bao gồm cả một quả thận duy nhất em còn sót lại”

Cô không biết, cô nói như vậy, thì Tô Mộng có thể hiểu hay không.

Nhưng cô vẫn luôn coi trọng một chút lòng quan tâm chăm sóc đối với cô đó… đã định trước, là muốn để cho Tô Mộng thất vọng.

Trong lòng Tô Mộng nặng trĩu, nhớ lại ngày đầu tiên Giản Đồng nhận chức, lần đầu tiên nghe thấy câu nói đó phát ra từ trong miệng của Giản Đồng, tự mình cảm thấy người phụ nữ có tướng mạo không mấy xinh đẹp này, lại tự mình biết mình đến vậy.

Trong lòng cô lúc đó vẫn khen ngợi Giản Đồng là một người hiểu chuyện.

Nhưng lúc này, khi một lần nữa nghe thấy câu nói đó, cô mới hiểu, thì ra, những lời này, không chỉ là một câu nói, đằng sau nó lại có nhiều sự bất lực đến vậy.

“Em thiếu tiền, rất thiếu rất thiếu, cơ thể tàn tạ còn sót lại của em này, kể cả cậu chủ Kane có ác ý với nó, thì có sao chứ? Em cũng chỉ còn sót lại cái cơ thể tàn tạ khó coi này, anh ta muốn, rồi lấy đi cũng tốt”

“Không hề đúng đắn, hai bàn tay trằng. Em cũng không sợ”

Giản Đồng nói xong, lại nhờ Tô Mộng giúp cô ấy cho số tiền này vào thẻ, rồi đi ra ngoài.

Để lại Tô Mộng ở trong văn phòng, nhìn vào tờ phiếu trên bàn, nhìn một lúc lâu, cuối cùng, đôi mắt hơi hơi sáng lên, cô trực tiếp ném tờ phiếu đó vào tủ két, rồi lấy ra một quyển sổ, ghi những con số vào đó.

“Giản Đồng, tôi xin lỗi, tôi chỉ giúp cô được như thế này thôi” Trầm Tu Cẩn đã nói qua, đừng sắp xếp việc làm cho Giản Đồng nữa, chính là cố tình không để Giản Đồng trong thời gian quy định, kiếm được 17 tỉ, mà hàm ý sâu xa hơn của câu nói này, chính là Trâm Tu Cẩn ngay từ đầu đã không hề có ý định cho Giản Đồng cao chạy xa bay.

Việc Tô Mộng có thể làm được, chính là đem số tiền mà Giản Đồng đưa cho cô ấy, tích lũy lại, cho đến hôm hết hạn một tháng mà Trầm Tu Cẩn đã đề ra, nếu như tích đủ 17 tỉ, vậy thì, Tô Mộng sẽ lập tức cho hết số tiền đó vào thẻ, rồi đưa thẻ lại cho Giản Đồng.

Vậy thì, Giản Đồng có thể cầm tấm thẻ đó, trực tiếp đi đến tìm Trầm Tu Cẩn, như thế, thì người phụ nữ ngốc nghếch đó, có lẽ sẽ có cơ hội và lí do để rời đi.

Trong phòng vệ sinh, Giản Đồng khóa ngược cửa lại, cô dựa lưng vào chiếc cửa của phòng vệ sinh đơn, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà…

lời nói của chị Mộng, vẫn văng vẳng bên tai.

Nhưng mà… tôi chẳng có gì, thì sợ cái gì chứ?

Cô tự cười nhạo, rồi lấy điện thoại ra, vào phần xem lịch, kì hạn một tháng à… từ trước đến giờ không hề biết, thời gian một tháng lại ngắn ngủi như vậy, 17 tỉ, cô có thể kiếm ở đâu ra 17 tỉ chứ?

Rồi cô cất điện thoại đi, cúi đầu đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh ở tầng trệt của Đông Hoàng, là phòng vệ sinh cho cả nam và nữ dùng, nhưng là từng phòng đơn, tính bảo mật và riêng tư cực kì tốt.

Cúi đầu bước ra ngoài… “bịch” một tiếng, cô đâm phải người nào đó.

“Tôi xin lồi tôi xin…”

“Tôi phát hiện, mỗi lần nhìn thấy em, đều nghe thấy em nói xin lỗi. Có phải em cực kì thích việc xin lỗi không?” Một giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai, Giản Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên, “Là… cậu chủ Tiêu à. Tôi xin lỗi, tôi không nhìn đường nên đã đâm phải anh”.

Cô nói xin lỗi xong, chuẩn bị rời đi, một cánh tay dài đột nhiên nắm chặt lấy eo của cô, cánh tay đó dùng lực, kéo cô quay lại: “Này, sao nhìn thấy tôi lại rời đi? Em rất ghét tôi sao?”

Tiêu Hằng chặn lại, rồi giơ cánh tay còn lại lên, hai cánh tay cùng ôm chặt lấy eo của Giản Đồng, kéo cô sát về phía mình: “Bi thôi, cùng tôi đi ăn cơm đi.”

Tùy hứng như vậy sao?

“Xin lỗi cậu chủ Tiêu, tôi đang trong giờ làm việc”

“Làm việc thì có thú vị gì chứ, đi, tôi đưa em đi ăn cơm”

“Nhưng mà tôi…”

“Đừng có nhưng mà, nhưng mà cái gì, yên tâm, quay về tôi sẽ xin nghỉ giúp em”

Vừa nói, vừa nằm chặt cánh tay của Giản Đồng đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi